Mộ Nhã Triết nghe vậy, sắc mặt thay đổi.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là logic gì!
Anh nói: "Cái này không giống nhau!"
"Chỗ nào không giống nhau?!"
Vân Thi Thi nhìn chằm chằm anh, từng chữ châu ngọc: " Chỗ nào không giống nhau? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì, anh là đàn ông, còn em là phụ nữ! Anh là kẻ mạnh, còn em là kẻ yếu sao! Cho nên, làm kẻ yếu, em chỉ có thể đánh mất quyền lợi có được sự nghiệp của bản thân, cố bám lấy gia đình, giống như những quý bà nhà giàu, ở nhà, trông mong ngóng đợi anh trở về! Ngày qua ngày, buồn tẻ sống qua từng ngày? Thật sao?"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, bỗng nhiên không còn lời nào để nói.
"Hay là nói, bởi vì em là phụ nữ, cho nên anh chắc chắn, em không có năng lực như anh, kiếm được tiền, căn bản nuôi không nổi anh?" Vân Thi Thi lại truy vấn.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết căng thẳng: "Không phải như em nghĩ!"
Vân Thi Thi trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm anh, hít thật sâu một hơi khí lạnh: "Vậy thì như thế nào?"
"Anh chỉ là..."
Mộ Nhã Triết trầm ngâm thật lâu, bỗng dưng thổ lộ: "Anh chỉ muốn em bên anh nhiều một chút!"
Vân Thi Thi nghe vậy, lại cười một tiếng, trầm giọng nói, "Nhưng em sinh ra, từ trước tới giờ không phụ thuộc vào bất cứ ai, không phải sao?"
"... Uhm."
"Em không hẳn chỉ vì bầu bạn với anh mà tồn tại, không phải sao?" Vân Thi Thi lại nói.
Mộ Nhã Triết không cách nào có thể phản bác.
Vân Thi Thi thở dài một tiếng, thản nhiên nói: "Kỳ thật em biết, anh không thích sự nghiệp của em! Anh tuy nói sẽ không can thiệp vào em, em biết, có thể anh cũng không thích công việc của em. Mỗi một ánh mắt của anh, mỗi một biểu cảm của anh, mỗi một chi tiết nhỏ, đều im lặng nói cho em biết, anh chán ghét việc em đóng phim, chán ghét em bởi vì đóng phim mà không để ý đến anh."
Dừng một chút, cô gật gật đầu, ánh mắt áy náy: "Đúng, em biết, em nhiều khi, hoàn toàn chính xác không để ý đến anh, không để ý đến Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần! Nhất là nửa tháng gần đây, em thật không rảnh để để ý đến các người, là lỗi của em, em thừa nhận, em cũng cảm thấy rất áy náy, rất xin lỗi! Nhất là khi em thấy các người vì em mà chăm chú chuẩn bị tiệc sinh nhật, rất áy náy... Thật xin lỗi!"
Ánh mắt Mộ Nhã Triết nhu hòa đi vài phần."Em không cần nói xin lỗi, đó cũng không phải lỗi của em."
"Nhưng, em không muốn mất đi công việc, em không muốn như những quý bà đó, thành chim hoàng yến nhốt trong một cái lồng!"
Vân Thi Thi phủ lấy tay anh, ngữ khí khẩn cầu: "Cho nên, xin anh cho em một chút xíu thời gian, được không? Em có tính toán của em, em đối với tương lai, cũng có kế hoạch của riêng mình! Xin anh đừng can thiệp em, giống như, em tuyệt đối sẽ không can thiệp sự nghiệp của anh vậy, được không?"
"Em có tính toán gì?!"
Vân Thi Thi cười cười nói: "Sau này, em muốn làm đạo diễn! Đồng thời, em hi vọng có thể thành lập được công ty điện ảnh của chính mình, có thể tự mình đầu tư kịch bản, điện ảnh, làm phim truyền hình. Hiện giờ, tạm thời làm diễn viên, chờ tích lũy đầy đủ vốn, liền nỗ lực chuyển sang hậu trường."
"Nếu như em muốn, anh hiện tại liền có thể thỏa mãn nguyện vọng này của em!" Mộ Nhã Triết nắm chặt tay của cô.
Sắc mặt Vân Thi Thi cứng đờ, ý cười có chút nguội mất một ít: "Nhưng bây giờ em cũng không tự tin, có thể vận hành một công ty lớn như vậy. Chí ít, phải cho em thời gian để tôi luyện chính mình!"
Mộ Nhã Triết trầm ngâm không nói.
Vân Thi Thi khẩn cầu: "Em đồng ý với anh, sau này em sẽ điều chỉnh, giữa công việc và gia đình, chọn lựa thăng bằng, nỗ lực quan tâm anh và con nhiều hơn một chút! Trong khoảng thời gian này không thể cân nhắc đến cảm nhận của các người, em thật rất xin lỗi! Nhưng em cam đoan, về sau, em sẽ cố hết sức tránh cho chuyện như vậy xảy ra!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...