Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

"Cha, cái này không thể trách con!"

Hữu Hữu vô tội giải thích.

Ai bảo lúc cậu hết sức chuyên chú làm bánh kem, cha bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng cậu, dọa cậu giật mình, mới vô ý khiến miệng bị lệch!

Vân Thi Thi cười ra nước mắt.

Vẻ mặt Mộ Nhã Triết làm bằng đường quá mức buồn cười, đến mức nụ cười của cô không dừng lại được.

"Đồ ngốc, đừng cười."

Mộ Nhã Triết cảm thấy có chút mất mặt, cái đồ chơi làm băng đường đó đã bị nặn hung dữ, mấu chốt là, miệng còn lệch qua một bên, xấu đến không thể nói lý.

Anh cảm thấy có chút ủy khuất, thấy Vân Thi Thi đang cười, càng có một loại muốn xúc động hung hăng giấu đồ chơi này đi.

Nhưng mà lại không được.

Cái bánh kem là Hữu Hữu vất vả làm, là vì cậu làm, nếu không anh đã sớm phá hư hết.

Hữu Hữu thấy Vân Thi Thi bị chọc cười, cũng bị cảm xúc hạnh phúc của cô lây nhiễm, khóe môi không kìm lòng được vểnh lên, cũng cười theo.

Trước đó Tiểu Dịch Thần đã len lén nhìn qua bánh kem, cũng nhìn qua Mộ Nhã Triết làm băng đường xấu như vậy, trên đường đã cười qua.


Nhưng mà trước mắt, Vân Thi Thi và Hữu Hữu đều đang cười, cậu cũng không thể nín được cười lên.

Ba người không nhịn được cười.

Trong lúc nhất thời sắc mặt Mộ Nhã Triết càng âm trầm, trừng mắt cảnh cáo Hữu Hữu một chút.

Hữu Hữu ngầm hiểu, hắng giọng một tiếng, lập tức nghiêm túc thu liễm chế giễu, nói với Vân Thi Thi: "Mẹ, không cười! Chúng ta thổi nến được không?"

"Được!"

Hữu Hữu lập tức lấy ra mấy ngọn nến số, cắm vào bánh kem, lập tức dùng diêm nhóm lửa ngọn nến.

Ngọn lửa lay động, thắm sáng mặt bốn người.

"Tiểu Dịch Thần, chúng ta cùng sinh nhật bài hát sinh nhật cho mẹ nhé!"

Tiểu Dịch Thần lập tức phản ứng, nâng bàn tay lên bắt đầu.

"Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!..."

"Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!..."

"Chúc mẹ yêu dấu sinh nhật vui vẻ..."


"Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!"

Hữu Hữu kích động nói: "Mẹ, mau ước nguyện đi!"

Vân Thi Thi lập tức chắp tay trước ngực, thành kính nhắm mắt lại, khóe môi khẽ mỉm cười, yên lặng ước một cái, sau đó thổi nến.

"Phù —— "

"Oa! Thật tuyệt thật tuyệt!" Tiểu Dịch Thần hưng phấn lanh lợi, thèm ăn nước bọt đều sắp khống chế không nổi chảy xuống, cậu bỗng nhiên tò mò giật giật ống tay áo Vân Thi Thi, thăm dò hỏi: "Mẹ, mẹ đã ước gì vậy?"

Hữu Hữu gõ mạnh đầu cậu: "Đại Ngốc Nghếch! Nguyện vọng nói ra, sẽ không linh nghiệm!"

"Ờ, ra vậy..." Trên mặt Tiểu Dịch Thần khó nén thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới sắp ăn bánh kem, cậu lập tức lại vui vẻ: "Cuối cùng có thể ăn bánh kem!"

Nói xong cậu trông mà thèm, duỗi tay nhỏ ra, định lấy đồ chơi làm bằng đường trên bánh.

Hữu Hữu lại đập đầu cậu một cái: "Ngốc nghếch! Mẹ còn chưa có cắt bánh kem! Không cho phép ăn vụng!"

Tiểu Dịch Thần "Ui" đến một tiếng, bị đau che trán, ủy khuất chớp mắt to trong veo như nước, muốn nói nhưng vẫn nhìn qua Hữu Hữu, giống như im ắng lên án.

Hữu Hữu cũng trừng cậu.

Vân Thi Thi không khỏi dở khóc dở cười.

Tại sao hai đứa nhóc này, Tiểu Dịch Thần giống em trai, ngược lại không bằng Hữu Hữu có "kiểu mẫu anh cả".

Tiểu Dịch Thần sợ sao?

Hữu Hữu đưa dao cắt bánh kem qua, lập tức mỉm cười nói: "Mẹ, mau cắt bánh kem! Như vậy nghi thức sinh nhật mới tính hoàn chỉnh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui