Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chẳng lẽ cô ta không biết bộ dạng làm bộ làm tịch, tựa như tôm tép nhãi nhép sao.

Cô xoay người, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản của mình.

Cố Hiểu Dương cũng nghe ra được bất thường, quanh đầu lại, vừa thấy một đám phóng viên vây quanh Lâm Chi, liền nhíu mày.

Tính tình đạo diễn Cố cực kỳ cổ quái.

Ông ta cực kỳ chú trọng quy củ phim trường, kiên quyết từ chối bất luận hình thức thăm dò nào, lại càng không muốn phóng viên quan tâm Lâm Chi như vậy.

Quay phim, nếu để truyền thông trà trộn vào, đối với phim trường rất không có lợi.

Không phải không cho phép thăm dò, mà lúc quay phim là quay phim, không cho phép xảy ra những chuyện không liên quan đến quay phim!

“Ông Trương, những phóng viên truyền thông này từ đâu ra thế!” Đạo diễn Cố cau mày hỏi.

Người ghi chép ở trường quay lắc đầu.

Đạo diễn Cố đập bàn tức giận nói: “Không phải tôi tự mình nói rồi sao, lúc quay phim, dán niêm phong hiện trường lại, không cho phép bất luận truyền thông và fan đi vào rồi sao?”


“Đạo diễn Cố, tôi đã phái người phong tỏa hiện trường rồi, chuyện này… Tôi cũng không biết là tình huống gì!”

Đạo diễn Cố ném kịch bản, đi đến trước mặt Lâm Chi, vẫy vẫy tay, “Bây giờ không phải là lúc thăm dò, đều cút hết cho tôi!”

Tính tình Cố Hiểu Dương có tiếng là nóng nảy, phóng viên truyền thông không dám đắc tội ông ta, bởi vậy ông ta ra lệnh, mọi người lấy đồ bỏ chạy hết.

Để lại Lâm Chi xấu hổ.

“Đạo diễn Cố, tôi…”

Cố Hiểu Dương không đợi cô ta giải thích, nổi giận mắng: “Câm miệng! Lâm Chi, có phải tôi đã cảnh cáo cô rồi không, không cho phép đùa giỡn ở phim trường! Cô là diễn viên của tôi, diễn vai nữ chính, cô cho rằng kỹ thuật diễn của mình rất tốt sao? Hay là thấy mình cực kỳ ưu tú, cho nên trong phim trường, có thể vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì? Lúc quay phim vậy mà dám để phóng viên truyền thông vào quấy rối! Cô không biết lúc quay phim tôi ghét nhất là người khác đi vào sao!”

Ở trước mặt mọi người, đạo diễn Cố không để lại chút thể diện nào cho Lâm Chi.

Trên mặt Lâm Chi lúc xanh lúc đỏ, cực kỳ xấu hổ. “Đạo diễn Cố, tôi… Ông hiểu lầm tôi rồi! Tôi cũng không biết những phóng viên truyền thông này vào bằng cách nào…”

“Cô không biết sao?”


Đạo diễn Cố lạnh lùng xùy một tiếng: “Bọn họ vào bằng cách nào, trong lòng cô không phải rõ ràng nhất sao? Ở trước mặt tôi, giả bộ ngốc cái gì, thực sự nghĩ tôi dễ bị gạt sao? Cô là ảnh hậu à? Hay là nhà sản xuất? Những phóng viên này vì sao chỉ chụp cô mà không chụp những người khác, còn cần tôi nói trắng ra không? Vì muốn được lên báo, cô không thèm để ý đến đoàn làm phim, cô có nghĩ đến cảm nhận của người khác không! Nghĩ đến ý nghĩ của tôi không?”

Ở trước mặt mọi người, Cố Hiểu Dương không lưu tình chút nào vạch trần, làm Lâm Chi càng lúc càng mất mặt.

Lúc trước có một người đóng vai phụ suy đoán Lâm Chi thuê phóng viên, cười lạnh một tiếng: “Tôi nói rồi mà! Ha ha!”

Lâm Chi còn muốn giải thích chút gì đó. Cố Hiểu Dương căn bản không muốn nghe cô ta nói dối.

“Cô nhìn lại mặt mình đi, trang điểm thành cái thứ gì thế này? Không phải bảo nhân viên trang điểm cho cô mày lá liễu, môi anh đào sao? Cô xem cô đi, lấy gương ra mà soi!”

Lâm Chi thuê phóng viên thăm dò, vì chụp trước ống kính để lên trang báo, đặc biệt bảo nhân viên trang điểm tinh xảo chút.

Lời Cố Hiểu Dương nói ý là cô ta vừa khoa trương lại giả tạo.

Lâm Chi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Đạo diễn Cố…”

Hai mắt Lâm Chi đẫm sương mù, lã chã chực khóc.

Cô ta cố ý khoe khoang thương cảm, muốn giành được lời giải thích với đạo diễn Cố.

Cố Hiểu Dương có tiếng là mặt lạnh, căn bản không để mình bị xoay vòng vòng: “Lâm Chi, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng có giở trò nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui