Hữu Hữu ở một bên hừ hừ: "Mẹ! Mẹ tin lời của người này hả? Đừng nhìn giờ anh ấy thề son sắt, chờ con làm cơm xong, anh ấy sẽ giống như con heo con chạy lên trên bàn ăn dùng mũi ủi thức ăn!"
Vân Thi Thi nghe vậy, "phốc xuy" cười.
Trong lòng Tiểu Dịch Thần có phần xấu hổ, cậu mấp máy môi, phản bác: "Đâu có! Anh đâu có giống như em nói chứ? Anh mới không phải con heo con!"
"Hừ! Heo!"
Hữu Hữu nói xong, không để ý tới cậu, xoay người nhiệt tình tiến lên, lấy rương hành bên tay cô, nâng lên muốn đi vào phòng xếp quần áo."Mẹ, con giúp mẹ sắp xếp hành lí cho gọn gàng, đặt quần áo vào chỗ cũ!"
Vân Thi Thi giật mình, ngăn lại: "Hữu Hữu, mẹ về nhà, lấy vài cái áo khoác dày thôi!"
Động tác của Hữu Hữu cứng đờ, xoay người, có phần kinh ngạc.
"Mẹ... ý của mẹ là, đi trong đêm nay?"
"Ừ..."
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Tiểu Dịch Thần vừa nghe lời này, vừa ai oán, vừa ấm ức: "Sao mẹ không ở nhà?"
"Đêm nay mẹ còn có công việc, phải chạy về tổ phim. Lần này về nhà, là xin phép tổ phim thôi." Áy náy trong mắt Vân Thi Thi, vô cùng sinh động.
Hữu Hữu nghe vậy, ngực đau một trận.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng đợi đến lúc mẹ về nhà, chỉ ở chung một lát, lại phải chia xa thật lâu.
Cậu có chút nôn nóng.
Căn nhà này, lớn như vậy, lại vắng vẻ trống trải.
Mỗi ngày, chỉ có cậu và Tiểu Dịch Thần, còn có mấy gương mặt xa lạ của người hầu và bảo mẫu.
Vân Thi Thi mướn mấy bảo mẫu, tới chăm sóc bọn họ, nhưng mà, Hữu Hữu lại không cần sự chăm sóc như vậy.
Cậu có thể chăm sóc bản thân rất tốt.
Cậu chỉ cần mẹ.
Cậu há miệng thở dốc theo bản năng, muốn nói: Mẹ, mẹ đừng làm việc! Con nuôi mẹ, được không?
Nhưng mà lời nói đến cuống họng, lại không biết nên nói ra thế nào.
Hữu Hữu hít sâu, bất lực bỏ qua chuyện này, đành phải, bất đắc dĩ kéo hành lí vào phòng giữ quần áo, giúp Vân Thi Thi lấy quần áo đi Paris ra, sau đó, bỏ mấy chiếc áo bông áo khoác vào.
Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần đi vào phòng giữ quần áo, thì nhìn thấy Hữu Hữu đang nhét vào valy hành lí một chút dược phẩm.
Thể chất của mẹ không tốt lắm, vào mùa đông, dễ bị cảm lạnh cảm mạo, bởi vậy, trừ quần áo giữ ấm, cậu bỏ vào mấy loại thuốc thường dùng.
Hữu Hữu luôn cẩn thận như thế, thậm chí cả bao đầu gối cũng bỏ vào.
Cậu biết, mẹ sẽ quay phim cổ trang.
Sắp tới mùa đông rồi, cậu lo mẹ mặc đồ hóa trang quá mỏng, đầu gối bị lạnh.
Không thiếu thứ gì, cậu có thể sắp xếp thoả đáng cho cô, lo lắng cái này cái kia, chỉ lo mẹ quay phim trong tổ phim, chỉ lo quay phim, chẳng quan tâm chăm sóc mình rồi!
Vì thế cần phải suy tính cặn kẽ mọi chuyện thay cô.
Hữu Hữu vừa sắp xếp, vừa lảm nhảm: "Trong tổ phim còn được nghỉ không mẹ?"
"Sao vậy?"
"Giữa học kỳ, có một buổi họp phụ huynh, mẹ có thể tới không?"
Không đợi Vân Thi Thi mở miệng, bỗng nhiên Hữu Hữu vỗ đầu: "Sao con quên, mẹ không thể tới tham gia."
"...?"
Hữu Hữu ngẩng đầu, muốn nói lại thôi nhìn cô, bỗng dưng, thở dài một tiếng."Giờ mẹ là người của công chúng, hiện tại trên đường cái, đều là áp-phích mẹ phát ngôn! Chỉ là con không thể nói cho bất kì ai, người đẹp trên áp-phích thượng kia, là mẹ con..."
Vân Thi Thi nghe xong, lòng chua xót.
Có một phút như thế, cô muốn bỏ qua công việc đóng phim này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...