Lâm Chi kinh ngạc nhìn qua anh ta, thấy Tần Chu vậy mà không khách khí nói với cô "Cút", đôi mắt nhất thời đỏ lên, rơi nước mắt, nức nở nói: "Các người thật quá đáng!"
"Các người thật quá đáng mà!"
Tần Chu bắt chước bộ dáng xinh đẹp, đem sắc mặt Lâm Chi mô phỏng vô cùng sắc sảo.
Người trong phòng làm việc không khỏi cười ra tiếng.
Trong tiếng cười không hề thiện ý đó, sắc mặt Lâm Chi càng trắng bệch, một đôi mắt vằn vện tia máu gắt gao trừng anh ta, nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy Tần Chu cho dù chết một vạn lần, cũng không đủ rồi!
Vân Thi Thi trên mặt lạnh tanh.
Lâm Chi này, làm sao lại không biết xấu hổ như vậy.
Cô rất ít khi dùng từ không biết xấu hổ để hình dung một cô gái.
Nhưng Lâm Chi lại xứng đáng với cái từ này.
Nhưng mà nữ ngôi sao trong làng giải trí không phải chỉ có như thế, nếu có thể lợi dụng thời cơ lên trên, cho dù là không từ thủ đoạn, lấy hết tất cả, cũng phải chiếm hết lợi cho mình.
"Ai nha, sắc mặt lộ ra ác tâm như vậy, không cảm thấy ghê tởm sao? Bộ trang phục này không thuộc về cô, cho dù thuộc về cô, trang phục cao quý như vậy mặc trên người cô, khẳng định giống như mặc một bộ quần áo ngoài vỉa hè! Cũng không nhìn một chút xem bản than là kiểu gì, chân ngắn như vậy, có thể chống lên khí chất của lễ phục này được à?"
Tần Chu không chút lưu tình hung hăng châm chọc.
Lại hoàn toàn đem da mặt Lâm Chi đào đến cái gì cũng không còn.
Môi Lâm Chi run run, lại lời gì cũng không phản bác được.
Bởi vì giờ khắc này Vân Thi Thi, thực sự quá lóng lánh.
Cho dù cô ta không tình nguyện thừa nhận, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, lễ phục này mặc trên người Vân Thi Thi, cực kỳ hợp.
Quá đẹp.
Một chút chỗ trống để cô phản bác đều không có.
Người chính là như vậy, một khi đối mặt với người ưu tú sáng giá hơn mình, liền sẽ cảm giác tự ti mặc cảm, đồng thời, sức đáp trả cũng không có.
Cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Chu dẫn Vân Thi Thi lên một chiếc Bentley xa hoa, nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt Lâm Chi ngoan độc mà nhìn bọn họ rời đi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên xe, Tần Chu vừa rồi chụp ảnh Vân Thi Thi trong phòng VIP, nhìn sơ qua một cái, liền đăng lên Weibo.
Đoàn có bộ phận chuyên sửa chữa, trên laptop hai ba thao tác, chỉnh màu sắc, liền đăng lên rồi.
Vân Thi Thi được trời ưu ái, căn bản không cần hao phí quá nhiều công sức, hơi chỉnh màu sắc, liền OK rồi.
Ảnh chụp vừa mới truyền lên trang web, truyền thông đã sớm theo binh đợi thủ(*), lập tức bắt đầu tuyên binh đoạt người, bắt đầu trắng trợn tuyên truyền.
(*): chầu chực chờ đợi sẵn từ lâu.
"Đẹp ở tầm cao mới".
"Đẹp phá chân trời".
"Sát thủ chụp ảnh".
Không có gì hơn những lời khen ngợi, bình mới rượu cũ.
Trên Weibo cũng trong nháy mắt nổ banh nồi.
Vân Thi Thi gần đây hấp thụ ánh sáng dẫn đầu tin hot, lại tham dự tuần lễ thời trang Milan lần này, nhất thời danh tiếng không kể hết.
Tần Chu trước đem truyền lên tài khoản làm việc, đoạt chiếm trước, liên quan tới khai mạc tuần lễ thời trang càng thêm hot.
Khách sạn Mahattan, phòng tổng thống.
Cung Kiệt ngồi trên ghế sofa, xem Weibo.
Anh lúc trước cũng không có Weibo, nhưng sau khi biết Vân Thi Thi bắt đầu sử dụng Weibo, lập tức cũng lén mở tài khoản, chỉ theo dõi hai tài khoản của Vân Thi Thi và tài khoản làm việc của Vân Thi Thi.
Tài khoản làm việc của Vân Thi Thi, Tần Chu đang cẩn thận quản lý.
Bởi vậy, Cung Kiệt cũng trước tiên, thấy được ảnh chụp phòng làm việc của Vân Thi Thi được đăng lên.
Khi anh nhìn thấy tấm hình, trong phòng VIP, Vân Thi Thi đứng trước gương thử trang phục, một tay vịn eo nhỏ, tư thái ưu nhã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...