Tần Chu có tiếng là nói lời ác độc, hiện giờ lĩnh giáo, đúng là danh bất hư truyền!
Tần Chu này quả thực làm cô ta tức chết rồi!
Còn có Vân Thi Thi này, đơn thuần là vì cách đáp lại cô ta thôi!
Lâm Chi tức giận đến cắn răng, nhưng mà không biết tóm lấy Tần Chu và Vân Thi Thi thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh kỳ quái nói: “Có thể được đạo diễn Cố thưởng thức, tôi cũng cực kỳ vinh hạnh! Chỉ là nếu đạo diễn Cố chọn tôi làm nữ chính, hẳn là có quan điểm của ông ấy! Dù sao đạo diễn Cố cũng là đạo diễn nổi tiếng, ánh mắt của ông ấy, không thể nghi ngờ được!”
Lời này là mượn Cố Hiểu Dương, nâng đỡ mình lên cao!
Lâm Chi ra vẻ khen ngợi Cố Hiểu Dương tinh mắt, không phải là tuyên cáo trá hình mình dựa vào thực lực để dành được vị trí nữ chính trong ‘Khuynh quốc’ đấy sao?
Trong lòng Tần Chu khinh thường.
Dựa vào thực lực cái gì chứ?
Giới giải trí nếu thật sự dựa vào thực lực, Lâm Chi tính là đường ngang ngõ tắt gì đây?
Cô ta còn không phải dựa vào kim chủ nâng lên sao??
Vừa nghĩ đến đây, Tần Chu lại tức giận, nếu Thi Thi nhà anh ta không muốn khiêu chiến vai diễn mới, vị trí nữ chính này, còn lâu mới đến lượt Lâm Chi.
Tần Chu lăn lộn trong xã hội nhiều năm, mạng lưới quan hệ quen biết nhiều như vậy, lại không tóm được một vai nữ chính sao?
Anh ta hừ lạnh một tiếng, không thể nhìn Lâm Chi ở trước mặt anh ta nhục nhã Vân Thi Thi, ấn tượng đối với Lâm Chi trong nháy mắt chuyển từ người qua đường thành đen, vì thế lạnh lùng nói: “Lâm Chi, vậy cô phải diễn thật tốt đó! Thi Thi nhà chúng tôi diễn cùng cô một bộ phim, trong bộ phim này diễn nữ phụ ác độc. Đừng để đến lúc đó, Thi Thi tức giận, cô lại không tức giận, có thể sẽ rất khó coi đó!”
Sắc mặt Lâm Chi càng lúc càng đen hoàn toàn rồi!
Lời này của Tần Chu thật sự đâm vào tim cô ta rồi.
Anh ta nói như vậy là vì có một điển tích.
Trước đây Lâm Chi nhận một bộ phim cổ trang, trong phim cổ trang, cô ta diễn vai nữ chính, nhưng mà nữ chính này là ngốc trắng ngọt đúng tiêu chuẩn, không thích hợp để bàn luận, người diễn như vậy, mười mấy năm trước có lẽ còn có người xem.
Nhưng mà mười mấy năm trước đều là một bộ sách võ thuật sỏa bạch điềm, thẩm mỹ của người xem sớm đã chán nản với thể loại này, đối với Lâm Chi diễn kiểu người này, xem thường một phen.
Nếu không phải nhan sắc của cô ta miễn cưỡng cứu vớt, bộ phim truyền hình đó sẽ làm cho cô ta mất rất nhiều fan.
Nhưng mà chuyện này còn chưa tính xong.
Chuyện để cô ta không cam lòng nhất, là trong phim có một vai nữ phụ vì yêu mà sinh hận đến cuồng si, tuy rằng được sắp xếp là cực kỳ ác độc, không nhận được kết quả tốt, nhưng mà kỹ thuật diễn quá mức tinh vi, làm cho mắt người ta sáng lên, làm lu mờ những diễn viên khác, lập tức bùng cháy.
Một trận bùng cháy này, lấn áp cả Lâm Chi.
Tác phẩm này trở thành tác phẩm tiêu biểu của nữ minh tinh đó, chỉ là xấu hổ khi nhắc đến tác phẩm này, phản ứng của tất cả mọi người đó là nữ minh tinh đóng vai nữ phụ, mà không phải Lâm Chi.
Bởi vậy Lâm Chi vừa nghe lời Tần Chu nói, hiểu sâu rằng Tần Chu đang châm chọc cô ta!
Vì sao anh ta lại gây sự như vậy?
Lâm Chi tức giận, đột nhiên tầm mắt di chuyển, nhìn mặt Vân Thi Thi, ánh mắt hơi hẹp lại, tràn đầy chán ghét.
Chắc là vì bảo vệ Vân Thi Thi này đây!
Dù sao lúc này Tần Chu là người đại diện của Vân Thi Thi, mà vừa rồi mình lạnh nhạt với Vân Thi Thi, hiển nhiên là chọc giận anh ta.
Nhưng mà dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Tần Chu người đại diện nổi tiếng nhất, luôn luôn không có ai bì nổi, đối với Vân Thi Thi lại tôn sùng và bảo vệ như vậy?
Vân Thi Thi này, rốt cuộc có cái gì tốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...