“Tứ gia, theo chúng tôi đi một chuyến đi!”
Người nọ miệng lưỡi lạnh như băng, gây cho người ta một loại cảm giác rất quái dị!
Giống như thời xưa, gác ngục đến áp giải tử tù đi ra pháp trường vậy!
Cánh môi Mộ Liên Tước bởi vì sợ hãi mà run run lên: “Các người là ai? Muốn mang tôi đi chỗ nào?!”
“Tứ gia, ngoan ngoãn, theo chúng tôi đi! Chúng tôi cũng là tuân theo mệnh lệnh của ông chủ thôi, tới đây cũng chính là để bắt ông về!”
Người kia vừa dứt lời, Mộ Liên Tước đột nhiên như ngã vào hầm băng, hoảng sợ cùng bất lực vô cùng!
Không cần đoán cũng biết, “Ông chủ” mà người kia nhắc đến rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Chỉ là, nơi này là địa bàn của Mộ Lâm Phong, trong vòng phạm vi trăm dặm, đều là nơi đóng quân của binh lính, không những vậy còn có pháo đài canh gác, xung quanh đều là phòng thủ nghiêm ngặt!
Hơn nữa, nơi này là khu vực quân sự quan trọng, là nơi diễn ra các cuộc diễn tập quân sự bí mật tầm quốc gia, bảo mật đến một con kiến cũng không lọt vào được.
Những người này rốt cuộc đã xông vào đây bằng cách nào vậy!?
Người kia lại không để ý tới ông ta, khuôn mặt vô cảm âm thầm đánh giá sắc mặt hoảng sợ của Mộ Liên Tước, đôi mắt lạnh như băng, giống như một cỗ máy, không một chút tình người.
“Tứ gia, không cần lãng phí thời gian của nhau làm gì! Ông hãy thức thời một chút đi, ngoan ngoãn theo chúng tôi, không cần chống đối đến giờ khắc cuối như vậy đâu!”
Ý của tên đó là, nếu ông ta không an phận theo bọn chúng, bọn chúng sẽ không ngại mà động thủ.
Giọng nói cảnh cáo cùng hơi thở lạnh lẽo của tên đó khiến người khác không rét mà run.
“Các ngươi muốn làm gì!?”
Mộ Liên Tước không dám động đậy, càng không muốn đi theo bọn họ.
Đáy lòng ông ta thầm mắng, lính gác đóng tại nơi này đâu? Đều đi đâu hết rồi?!
Mộ Lâm Phong rốt cuộc bây giờ đang làm gì vậy?
Không phải nói, trong phạm vi trăm dặm này, đều là lính gác sao!?
Vậy mà hiện giờ làm cách nào người của Mộ Nhã Triết lại ngang nhiên xông vào không một tiếng động như vậy!
Ông ta thật sự không biết một khi ông ta cùng những người này đi rồi, điều gì sẽ chờ đợi mình!
Là cái chết sao?
Nghe Mộ Lâm Phong nói, đứa cháu bất trị kia, nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt ông ta, không tiếc mà nương tay!
Chẳng lẽ thật sự một chút tình cảm chú cháu, cũng không để lưu tình ư?
Thật sự muốn tàn nhẫn như vậy hay sao, nhất định phải đem ông ta dồn vào chỗ chết sao!
“Tôi sẽ không theo các người đi!”
Mộ Liên Tước không ngốc, biết rõ nếu ông ta theo bọn họ trở về, điều sẽ chờ đợi ông ta chắc chắn là “Sự phán xét cuối cùng”, lúc ấy, ông ta còn mong có đường sống sao?
“Tứ gia, tôi nhắc nhở ông một câu, ông hiện giờ, căn bản là không có tư cách!”
Trên khuôn mặt của người kia hiển nhiên có chút trào phúng, lạnh như băng mà nhìn ông ta, châm chọc nói: “Mặc kệ ông tình nguyện hay không tình nguyện, ông vẫn phải theo chúng tôi đi một chuyến! Thể diện của ông, giữ hay không, đó hoàn toàn do ông lựa chọn! Ông chủ của bọn ta chừa cho ông chút tình cảm, vì vậy đừng ngang ngạnh làm gì, đừng đánh mất chút kiên nhẫn cuối cùng của chúng tôi!”
Đây là Mộ Nhã Triết cho ông ta một chút tình cảm cuối cùng!
Xem như bọn họ chảy trong người cùng một dòng máu!
Mộ Liên Tước trong lòng sụp đổ, tựa như bị một khối đá nặng nề đè lên ngực, đau đến hít thở không thông!
Ông ta lui về phía sau vài bước, hoảng loạn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lại nghe người nọ lạnh lùng nói: “Đừng nhìn nữa! Lính gác ngoài kia đều đã bị giải quyết rồi!”
“Các người……”
Mộ Liên Tước tức muốn hộc máu mà run rẩy không ngừng.
Có lẽ thời khắc phải đến cũng đã đến!
Chẳng lẽ, ông ta thật sự không thể tránh khỏi kiếp nạn này hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...