Đêm nay, Mộ Liên Tước luôn cảm giác trong lòng không yên ổn.
Mộ Lâm Phong định sáng mai sẽ đặt vé máy bay cho ông ta đi San Francisco, buổi tối nay, Mộ Lâm Phong đã chu toàn cho ông ta, thu xếp một nơi ở ổn thỏa ngay trong vùng.
Sở dĩ nói là một nơi ở tốt, đó là bởi vì nơi Mộ Lâm Phong dàn xếp gần doanh trại quân đội, hơn nữa cách nơi Mộ Liên Tước ẩn nấp không xa là nơi đóng quân của bộ đội địa phương, trong phạm vi trăm dặm, đều là người của Mộ Lâm Phong, có thể nói, vô cùng an toàn.
Nhưng mà Mộ Liên Tước vẫn không yên tâm, lúc nào cũng đứng ngồi không yên.
Ngụ ý của Mộ Lâm Phong cũng rất rõ ràng.
Tình cảm mấy chục năm trời, anh em một nhà, đương nhiên ông ta sẽ không trơ mắt mà ngồi nhìn, thấy chết mà không cứu, nhưng mà những việc ông ta có thể làm cũng chỉ đến vậy, sau khi đưa ông ta ra nước ngoài, Mộ Liên Tước chỉ có thể nơi tìm an cư lạc nghiệp khác, Mộ Lâm Phong không thể giúp đỡ nhiều hơn!
Sau khi Mộ Liên Tước rời khỏi đây, những việc còn lại đều nằm ngoài tầm tay của Mộ Lâm Phong.
Nhưng mà Mộ Lâm Phong có nhắn nhủ rất rõ.
Rằng —— Mộ Nhã Triết tuyệt không sẽ dễ dàng mà buông tha ông ta!
Rất có thể, đêm nay sẽ lập tức động thủ!
Đứa cháu trai này, chấp niệm rất sâu, Mộ Lâm Phong cũng cảm thấy đau đầu, mặc dù ông ta khuyên nhủ như thế nào cũng vô dụng, Mộ Nhã Triết một khi ý đã quyết, nhất định sẽ không chừa cho đối phương một đường sống, hiển nhiên là đối với Mộ Liên Tước, anh sẽ đuổi tận giết tuyệt!
Mỗi người đều có nguyên tắc riêng, đều có vùng cấm của mình.
Mà Mộ Liên Tước một khi đã phạm tới vùng cấm của anh, vậy thì cũng đừng trách anh thủ hạ lưu tình!
Mộ Nhã Triết từng nói với Mộ Lâm Phong một cách cao ngạo rằng: “Mặc kệ chú có tình cảm gì với ông ta! Nếu chú vẫn nhất quyết bao che cho ông ta, như vậy cũng đừng trách cháu không nể tình!”
Lập trường của anh rất rõ ràng.
Mộ Lâm Phong rất hiểu tính cách của Mộ Nhã Triết, một khi đã quyết sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình, bởi vậy đối với Mộ Liên Tước mà nói, là anh cả, ông ta cũng chỉ có thể giúp đến như vậy, những việc còn lại, Mộ Liên Tước đành tự mình lo liệu!
Mộ Liên Tước như ngồi trên đống lửa, cảm thấy mỗi phút mỗi một giây đều dài dằng dặc.
Mộ Lâm Phong thu xếp cho ông ta một nơi dừng chân, là một căn nhà nhỏ, trong phòng không gian khá nhỏ hẹp, nơi đây vốn là nơi đóng quân, bên trong chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn, trên bàn một chiếc đèn bàn, toàn bộ những gì bày biện trong phòng chỉ có vậy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Bỗng nhiên có tiếng người gõ cửa.
Mộ Liên Tước chột dạ, đột nhiên từ trên giường đứng lên.
“Ai?!”
“Tứ gia, đêm đã khuya! Ngài nên nghỉ ngơi đi!”
Hóa ra chỉ là lính gác.
Nhìn thấy trong phòng Mộ Liên Tước chưa tắt đèn, liền có ý tốt mà nhắc nhở một câu.
Mộ Liên Tước đang cầm một viên đá trắng liền ném xuống đất, có lệ nói: “Không phải chuyện của cậu! Ngoan ngoãn mà canh gác đi!”
“Vâng!”
Lính gác dõng dạc trả lời, liền rời đi ngay lập tức.
Ngoài cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo bỗng nổi lên.
Đêm đã khuya, gió cũng lớn, rõ ràng cửa sổ đóng rất chặt, kín mít đến không có một kẽ hở, nhưng trong lòng Mộ Liên Tước lại giống như trận cuồng phong ngoài cửa sổ kia, càng lúc càng loạn, rối như tơ vò.
Ngoài cửa, lại lần nữa có người gõ cửa.
Mộ Liên Tước không kiên nhẫn nói: “Tôi không ngủ được! Đừng tới làm phiền tôi.”
“Tứ gia, xin hãy mở cửa!”
Ngoài cửa, giọng nói kia lại vô cùng cung kính lễ phép.
Mộ Liên Tước trong lòng không khỏi tức giận, cho rằng mấy tên lính gác kia thích xen vào việc người khác, liền hậm hực đi ra, vừa mở cửa, liền thấy một đám lính đánh thuê võ trang hạng nặng đứng ở cửa, sắc mặt lạnh băng.
Mộ Liên Tước lập tức run rẩy đến ngẩn cả người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...