"Rốt cuộc là em đã đi đâu? Chị nhớ em muốn chết!"
Vừa dứt lời, nước mắt đã lập tức trào ra, rơi xuống bờ vai anh.
Sau vụ tai nạn xe kia, Mộ Kiệt hoàn toàn không có tung tích, cô còn tưởng rằng em trai không còn trên đời nữa.
Nhưng mà hiện giờ, nhìn thấy Mộ Kiệt đứng trước mặt cô, cô vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, thật sự là ngoài ý muốn...
Nước mắt của cô rơi không ngừng, Mộ Kiệt cảm thấy vô cùng đau lòng, thương tiếc nâng khuôn mặt cô lên, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau khóe mắt ẩm ướt của cô, đôi môi mỏng hơi mấp máy: "Chị, thật xin lỗi, em tìm lâu như vậy rồi mà tới tận bây giờ mới tìm đến chị! Đã bắt chị phải đợi lâu rồi!"
Trong giọng nói của anh lộ ra vài phần áy náy, ôm lấy cô thì thào: "Chị, thật xin lỗi..."
Anh cũng cho rằng anh đã mất cô rồi.
Mười lăm năm xa cách, giờ phút này mới gặp lại, hai người ôm chặt lấy nhau.
Cung Kiệt nói: "Em rất nhớ chị."
"..."
"Chị, em nhớ chị." Giọng của Cung Kiệt trầm trầm khàn khàn, nhẹ nhàng quẩn quanh bên tai cô.
Mộc Tịch không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đi đến trước mặt Vân Thi Thi, đánh giá người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt cảnh giác.
Cô ấy còn nhớ rất rõ, vừa rồi người đàn ông này đã giải quyết một người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh chỉ trong vòng mấy giây.
Xem ra bản lĩnh rất lớn!
Nhưng khi Mộc Tịch nhìn thấy khuôn mặt Cung Kiệt và Vân Thi Thi có mấy phần tương tự thì ngẩn người ra.
"Thi Thi, anh ta là..."
Mộc Tịch dò hỏi.
Cung Kiệt nâng mắt, lạnh lùng lườm cô ấy một cái, ánh mắt lạnh nhạt: "Cô là ai?"
Anh vừa cất lời, mấy người vệ sĩ mặc đồ đen bên cạnh liền lập tức tiến lên vây lấy cô ấy, cho dù bị khuất sau cặp kính đen thì cô ấy cũng có thể nhìn rõ những ánh mắt sắc bén như hổ rình mồi của họ.
Mộc Tịch sợ đến mức co rúm người lại, thật sự đã bị tình cảnh trước mặt dọa sợ rồi!
Cô ta lập tức nhìn Vân Thi Thi với vẻ cầu cứu.
"À... Cô ấy là trợ lý của chị, tên là Mộc Tịch." Vân Thi Thi lập tức giải thích.
Cô nói như vậy nên sắc mặt của Cung Kiệt đã dịu đi phần nào, thế nhưng vẻ lạnh nhạt vẫn không giảm bớt, anh trầm trầm nói: "Mong cô cho chúng tôi một chút thời gian, tôi có việc muốn nói với chị ấy, có được không?"
"Được, đương nhiên là được rồi!" Mộc Tịch bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho luống cuống, đổ cả mồ hôi lạnh, nói: "Xin anh cứ tự nhiên!"
Cung Kiệt gật đầu, nhìn sang Vân Thi Thi: "Chị, đi theo em!"
Anh nhẹ nhàng dắt tay Vân Thi Thi rời đi, đám vệ sĩ đi theo hai người.
Mộc Tịch há hốc mồm nhìn theo bóng dáng mấy người họ, một hồi lâu sau mới phản ứng kịp.
Vừa rồi... người đàn ông này gọi Vân Thi Thi là "chị"?
Nghĩ như vậy, Mộc Tịch mới cảm thấy, hai người họ thật sự rất giống nhau!
Thi Thi có em trai sao?
Tại sao trước giờ đều chưa từng nghe nói qua, bây giờ anh đột nhiên xuất hiện như vậy đúng là khiến cho người ta hoảng sợ!
Chỉ là...
Người đàn ông này nhìn qua thì lạnh lùng, thế nhưng thật sự là rất đẹp trai!
Trên người Cung Kiệt lộ ra vẻ đẹp mê người, mặc một bộ tây trang màu trắng, lại khoác thêm áo gió, thật sự đẹp như thiên thần vậy!
Vừa rồi lúc ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua người cô ấy, trong lòng cô ấy đột nhiên trở nên căng thẳng, tim cũng đập chậm một nhịp.
Gen của hai chị em họ thật sự là quá tốt!
Chị gái thì xinh đẹp, em trai cũng vô cùng anh tuấn!
Thậm chí Mộc Tịch còn cảm thấy, nếu như Cung Kiệt bước chân vào giới giải trí thì chắc chắn sẽ khiến khán giả phát cuồng!
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...