"Tôi đã qua sinh nhật lần thứ bảy." Hữu Hữu đính chính: "Vì vậy, nghiêm túc mà nói, tôi đã bảy tuổi rồi."
Cung Kiệt nghệt mặt: "..."
Thằng nhóc này...
Thật biết cách đùa cợt.
Vân Thiên Hữu bắt tay Cung Kiệt, ánh mắt hai người giao nhau, đánh giá đối phương.
Ánh mắt của anh ta vô cùng sắc bén.
Mà ánh mắt của cậu cũng không kém, tỉ mỉ dò xét từng chút.
Càng nhìn kỹ, Hữu Hữu càng thầm giật mình.
Sao người này có thể giống mẹ cậu như vậy chứ.
Nếu không có quần áo và kiểu tóc khác, rất có thể cậu sẽ sinh ra ảo giác đây là mẹ của cậu.
Rất giống.
Thật sự quá giống.
Khiến cậu không ngừng liên tưởng ra mối liên hệ giữa hai người này.
Cung Kiệt cũng không ngừng đánh giá cậu.
Đứa trẻ trước mắt này, tư thái trang nhã, mặc trên người một bộ âu phục, ngũ quan tinh sảo.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn này, đường nét rõ ràng, da trắng thịt mềm, ấn đường lộ ra khí độ trầm ổn như của một người đàn ông trưởng thành.
Đáng quý hơn là dù chỉ là một đứa trẻ mà có thể đứng hiên ngang trước mặt anh ta, không có một chút nao núng nào, bộ dáng ưu nhã bất phàm, tư thái này như thể là bẩm sinh đã có vậy.
Mặc dù nhìn thẳng anh ta, nhưng trong ánh mắt không lộ ra bất kỳ một tia bối rối hay sợ hãi nào.
Thằng nhóc này không đơn giản đâu.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, lúc định mở miệng nói thêm gì đó thì Vân Thiên Hữu đột nhiên nói một câu làm anh ta giật mình: "Chớ có nói nhảm nữa."
Lẽ nào trẻ nhỏ bây giờ đều hung hãn như vậy?
Cung Kiệt oán thầm trong lòng, đứa trẻ này, chắc chắn là đột biến gen.
Suốt hai năm qua, Tập đoàn Cự Phong dốc hết sức mời Vân Thiên Hữu gia nhập vào.
Năm lần bảy lượt, cậu ta chỉ hồi âm mấy lời nước đôi, không có đảm bảo gì cả.
Nhưng bây giờ, đột nhiên khẳng định đáp ứng gia nhập vào Tập đoàn khiến không ít người bất ngờ.
"Tôi nghe nói, cậu đã chính thức ra nhập vào Cự Phong?"
"Đúng vậy." Hữu Hữu liếc mắt: "Tôi đã nhận lời gia nhập vào Tập đoàn Cự Phong."
Cậu ta nhất định phải mạnh hơn.
Mạnh tới nỗi mà bất kể ai chỉ cần vừa nhìn thấy cậu cũng phải sợ hãi.
Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được người của mình.
Vừa nghĩ tới điều này, ánh mắt của cậu ánh lên tia kiên định.
Cung Kiệt cười, dùng sức nắm chặt tay cậu lại, tiếng nói rõ ràng mạch lạc: "Đã vậy thì tôi đại diện cho Tập đoàn Cự Phong, chính thức hoan nghênh sự gia nhập của cậu."
Lý Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn vào vị trí nắm tay của hai người.
Lúc này, ông ta bỗng nhiên nảy lên trực giác rằng.
Một khi Vân Thiên Hữu thật sự vào Cự Phong, nhất định sẽ làm nên một dấu ấn riêng của mình.
Một dấu ấn rực rỡ nhất của riêng mình cậu!
Đứa bé này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tiềm năng lại rất lớn, khó mà định lượng được.
Ông ta tin tưởng, trong tương lai, Tập đoàn Cự Phong sẽ là thiên hạ của cậu.
...
Tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Mộ Nhã Triết đi thẳng tới văn phòng làm việc của tổng giám đốc, khí tức trên người lúc này u ám lạ thường, làm cho đám nhân viên trên đường anh đi qua nơm nớp lo sợ, dạt hết sang hai bên tránh đường.
Mẫn Vũ ở trong văn phòng của anh đợi cũng đã lâu, tâm trạng gấp gáp lo lắng.
Mộ Nhã Triết thuận tay ném áo khoác lên sô pha, mắt liếc nhìn sấp giấy trong tay Mẫn Vũ: "Cái gì thế?"
Mẫn Vũ vội đưa đống thư tín này cho anh, tâm tình thấp thỏm nói: "Giám đốc, mời anh xem qua một chút!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...