"Đừng mà!" Mộ Uyển Nhu la lên sợ hãi, thanh âm vang vọng the thé ở bên trong kho hàng.
Mộ Dịch Thần cười lạnh, kéo cò súng, động tác của các ngón tay vô cùng linh hoạt.
Mộ Uyển Nhu bỏ xuống hết hình tượng, đau khổ khẩn cầu: "Đừng... xin đừng tôi dù gì cũng là mẹ của cậu mà... tôi cũng là mẹ của cậu mà..."
Mộ Dịch Thần quát: "Câm miệng! Cô không phải mẹ của tôi!"
Sắc mặt của Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, trên môi nở nụ cười đau khổ: "Đúng! Đúng vậy... Cậu thực sự không phải con ruột của tôi! Nhưng cậu có biết tại sao không? Bởi vì cha cậu đã lừa dối tôi, nói tôi không có khả năng sinh đẻ! Cha cậu lừa gạt tôi bao nhiêu năm làm tôi vô cùng đau khổ, tôi mới căm hận như vậy!"
"Đừng ngụy biện để lấp liếm cho lý do cô hãm hại mẹ tôi!"
"Không không, cậu hãy nghe tôi nói... tôi nói..." Mộ Uyển Nhu cố gắng làm dịu cơn tức giận của Mộ Dịch Thân, thanh âm dịu dàng hết sức có thể nói: "Tiểu Dịch Thần chẳng lẽ cậu không nhớ sao, lúc cậu vừa mới lọt lòng, người ôm cậu vào ngực chính là tôi không phải cô ta!"
"..." Mộ Dịch Thần nghiêm khắc ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe sáng.
Mộ Uyển Nhu thấy được thần sắc của cậu có hơi dao động, thầm cảm thấy vui mừng, sắc mặt càng cố biểu lộ ra bộ dáng đáng thương nhất, nức nở vừa khóc vừa nói: "Ngày đầu tiên cậu đi bộ tới trường học, mỗi khi cậu ngã, cho dù là ngã rất đau cậu cũng đều rất kiên cường cố gắng chịu đựng chứ không hề khóc mếu. Mỗi khi như vậy tôi đều ôm cậu vào lòng dỗ dành cậu, cậu quên rồi sao?"
"...."
Cậu chưa bao giờ quên.
Cậu có lương tâm, cho nên cậu thừa nhận, Mộ Uyển Nhu mặc dù không coi cậu như con đẻ nhưng đối xử với cậu cũng rất tốt.
"Lúc cha cậu cho cậu vào huấn luyện ở trong quân đội, mỗi khi như vậy tôi đều ra sức ngăn cản! Bởi vì tôi không muốn cậu phải chịu khổ! Mỗi khi cậu trở về trên người toàn là vết thương, khiến cho tôi đau lòng mà khóc, cậu quên rồi hả?"
Mộ Dịch Thần chợt nhắm hai mắt lại, rồi rất nhanh lại mở ra, trong ánh mắt ẩn chứa một chút tình cảm còn đang giãy giụa: "Lúc đó là cô giả bộ! Hừ, cô mau câm miệng vào, đừng nói thêm nữa."
"Được, là giả bộ, nhưng..." Mộ Uyển Nhu dừng một chút: "Lúc Mộ Liên Trước bày kế, muốn tôi bắt cậu làm con tin, uy hiếp cha cậu giao ra quyền thừa kế nhà họ Mộ, tôi đã có rất nhiều cơ hội để ra tay, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ! Lẽ nào đây cũng là giả dối sao? Tôi vì muốn bảo vệ cậu, thậm chí không sợ đắc tội..."
"Câm miệng!"
"Tuy là giữa chúng ta không có liên hệ máu mủ gì, nhưng sự chăm sóc của tôi đối với cậu không có chút giả dối nào! Lẽ nào cậu không như vậy sao?"
"Câm miệng..."
Mộ Dịch Thần tâm lý giằng co, biểu hiện trên mặt cũng liên tục thay đổi.
Mộ Uyển Nhu thấy đây là cơ hội, thoát khỏi sự khống chế của cậu, xoay người bỏ chạy!
Bằng --
Một tiếng súng vang lên.
Mộ Dịch Thần theo bản năng giơ tay lên, hướng phía cô ta chạy mà nổ một phát súng!
Mặc kệ Mộ Uyển Nhu chơi trò kể lể tình cảm để cầu khẩn cậu nương tay, nhưng trong tiềm thức cậu ý thức được, nếu không diệt trừ cô ta, nếu để mẹ cậu một lần nữa rơi vào tay người này, nhất định cậu sẽ hối hận cả đời!
Theo bản năng, liền bắn!
Nhưng mà cũng bởi vì vô thức bắn, mà viên đạn không bắn trúng tim, mà lệch hướng trúng vào phần bụng của cô ta.
Mộ Dịch Thần thấy vậy, khẽ cắn môi, lần thứ hai giơ tay lên, nhắm vào sau gáy của cô ta, muốn bắn thêm một phát nữa!
"Dừng tay--!"
Tên mặt sẹo chợt quát một tiếng, chắn trước người Mộ Uyển Nhu.
Đám binh sĩ xung quanh vây kín lại giơ súng, nhằm vể phía cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...