Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không phản kháng, che kín mắt lại.
Cho rằng che kín mặt lại thì cậu sẽ không nhớ đường đi sao?
Lúc huấn luyện dã chiến đã từng phải bịt kín mắt đi lại trong rừng thông, không dựa vào bất kỳ công cụ định hướng nào, cậu đã chẳng còn xa lạ nữa!
Bởi vậy, cậu rất phối hợp che kín mắt lại.
Sự phối hợp của cậu lại khiến Mộ Uyển Nhu thấy ngoài ý muốn!
Thằng nhóc này lại ngoan ngoãn quá mức tưởng tượng!
Dù sao thì đứa nhóc cũng chỉ là đứa nhóc mà thôi!
Muốn lừa gạt rất đơn giản, chỉ nói vài ba câu đã lừa được rồi!
Trong lòng Mộ Uyển Nhu rất đắc ý, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của Mộ Dịch Thần, trong mắt lại lộ ra sát khí.
Chỉ vừa nghĩ đến thằng nhóc này là cốt nhục của Vân Thi Thi thôi là cô ta đã nhịn không được muốn lao tới mà bóp cổ nó rồi!
Vừa nghĩ đến đây, tay đã không kiềm chế được mà động đậy.
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên vươn tay ra, đặt lên cổ họng cậu nhóc.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm đến nơi, Mộ Dịch Thần thình lình đưa tay lên, nắm chặt lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ta!
Tay của cậu nhỏ nhỏ bé bé, thế mà chẳng biết vì sao lúc cầm chặt tay cô ta lại khiến cô ta có cảm giác như năm ngón tay nhìn gầy yếu kia lại chứa sức lực kinh người!
Cậu nhóc cầm tay cô ta, dùng lực rất mạnh, giống như chỉ hận không thể bẻ gãy ngón tay cô ta!
Mộ Uyển Nhu cảm giác được sức lực đáng sợ của cậu, bốn ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức như thể xương cốt đều đã bị lệch đi, cô ta nhịn không được mà thét lên: "A...!"
Tiếng thét của cô ta khiến cả lái xe và bảo vệ đều quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dịch Thần chỉ dùng vài ba chiêu đã hoàn toàn khống chế cô ta, cô ta ra sức giãy giụa, trên tay lại càng đau đớn hơn.
Mộ Uyển Nhu đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, giật miếng vải đen đang bịt mắt mình ra, lạnh lùng nói: "Tôi nhớ rõ, tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng hòng giở trò gì với tôi!"
Giọng cậu trầm trầm lạnh lạnh, đôi mắt xinh đẹp lộ ra mấy phần sát khí.
"Mày... Mày còn không chịu buông tay!"
Mộ Dịch Thần lại cười lạnh, cầm miếng vải đen buộc tay cô ta lại.
Cách cậu buộc dây chính là cách buộc tiêu chuẩn, nút thắt không giống kiểu truyền thống, cho nên Mộ Uyển Nhu càng giãy giụa thì dây lại càng thắt chặt lại.
Mộ Uyển Nhu quát một tiếng: "Lại còn thất thần ra đó hả? Không mau bắt thằng nhóc này lại đi!"
Cô ta vừa dứt lời, Mộ Dịch Thần đã nhảy lên chỗ ghế phụ của tên vệ sĩ, ngay khi người kia vừa rút súng ra, cậu liền vươn mạnh tay, dễ dàng đoạt lấy súng.
Cậu cầm súng, lên đạn, cây súng đã ở trong trạng thái chờ chiến đấu!
Mộ Dịch Thần đặt họng súng lên huyệt thái dương của Mộ Uyển Nhu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, cả người Mộ Uyển Nhu trở nên cứng ngắc.
Cô ta thuê vệ sĩ từ công ty an ninh, người này được rèn luyện nghiêm khắc, là vệ sĩ hàng đầu, dáng vóc cường tráng, phản ứng nhanh nhẹn, thế mà chỉ trong nháy mắt đã để cho một đứa nhóc chiếm thế thượng phong?
Hơn nữa còn là một đứa nhóc bảy tuổi trói gà không chặt!
Mộ Uyển Nhu không nhịn được nguyền rủa: "Vô dụng! Anh là đồ bỏ đi sao? Không đối phó nổi một đứa nhóc bảy tuổi!"
Mộ Dịch Thần híp mắt lại, đương nhiên là đã mất kiên nhẫn: "Ngậm miệng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...