Tần Chu nhíu nhíu mày, quyết định gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết trước.
Kết quả - - điện thoại tắt máy!
Sao lại tắt điện thoại chứ?
Lại cứ vào những lúc quan trọng như vậy sao?
Khoảng thời gian trước, nghe nói anh sắp đi nước ngoài?
Bây giờ chắc là đã đến nơi rồi, sao có thể tắt điện thoại được?
…
Biệt thự nhà họ Mộ.
Cửa lớn bị Mộ Thịnh dùng chân đá mạnh mở rộng ra.
Vẻ mặt Mộ Thịnh căng thẳng ôm Hữu Hữu chạy vội vào nhà, theo sau có mấy bác sĩ riêng của biệt thự nhà họ Mộ, vội vàng theo sát phía sau.
Trong ngực, Vân Thiên Hữu thở dồn dập lên xuống, cả khuôn mặt đều vì đau nhức mà đỏ bừng, mồ hôi như hạt đậu che kín cả khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như được phủ một lớp phấn, u ám không ngớt.
Mộ Dịch Thần làm bài tập xong, vừa mới nằm ngủ, trong lúc ngủ mơ màng bị tiếng bước chân khẩn trương mà vội vàng ở trên hành lang làm giật mình tỉnh giấc.
Thính lực của cậu rất nhạy cảm, phàm là một âm thanh rất nhỏ, cậu cũng đều tỉnh lại.
Tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa có chút bất thường.
Cậu xoa xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ, mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Mộ Thịnh ôm một đứa bé vội vàng đi vào phòng.
Tim cậu không khỏi cứng lại, tuy cảnh tượng lúc đó rất vội vàng, thậm chí cậu còn không nhìn rõ được ông ôm người nào.
Nhưng cậu thấy được tay đứa bé đó buông xuống.
Trên tay có sợi dây đó, làm cậu biết được, là Hữu Hữu!
Hữu Hữu?!
Sao Hữu Hữu có thể xuất hiện ở đây…
Hôm qua Mộ Dịch Thần nhận điện thoại của Mộ Thịnh, cậu đã lâu rồi không về nhà, dính bên người Vân Thi Thi, ông cụ Mộ nhớ cậu, bảo cậu về nhà gặp ông.
Lúc này Mộ Dịch Thần mới định về nhà ở vài ngày.
Cậu chỉ rời đi có một ngày, Hữu Hữu lại xảy ra chuyện rồi sao?
Vừa rồi mơ hồ nhìn thoáng qua thấy sắc mặt Hữu Hữu tái nhợt, Mộ Dịch Thần thấy có chút không ổn, vì thế đuổi theo, đi vào phòng, đúng lúc thấy Mộ Thịnh ôm Vân Thiên Hữu để lên giường.
“Hữu…”
Cậu vừa nói ra một chữ, liền hiểu được bây giờ Mộ Thịnh đang ở đây, cậu không thể vạch trần chuyện cậu biết Hữu Hữu tồn tại được.
Vì thế cậu đi qua đó, vẻ mặt căng thẳng kéo ống tay áo Mộ Thịnh.
“Cụ, cậu ấy là ai vậy ạ, sao bộ dạng lại giống cháu y đúc vậy?”
“Tiểu Dịch Thần à, bây giờ tình hình khẩn cấp, cháu tránh sang một bên trước, đợi lát nữa cụ sẽ nói cho cháu biết, nha!”
Mộ Thịnh vừa dứt lời, đuổi cậu đi ra ngoài cửa.
Vẻ mặt mấy bác sĩ riêng căng thẳng đi vào phòng, khóa trái cửa lại.
Mộ Dịch Thần đứng ngoài cửa, khẩn trương đi qua đi lại.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Vừa rồi cậu ở trong phòng, nhìn thấy sắc mặt Hữu Hữu trắng bệch không có chút máu, bộ dạng cực kỳ tiều tụy, cậu căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế vội vàng trở về phòng, khóa trái cửa lại, lấy điện thoại di động ra bấm số Vân Thi Thi.
Điện thoại kết nối, một lúc lâu cũng không có người nhận.
Cậu cắn môi, lại ấn số Mộ Nhã Triết.
Nhắc nhở tắt máy.
Đáng chết!
Cậu lại lo lắng đi đến bên ngoài phòng Hữu Hữu, bất an đi vài bước, cũng không biết đợi bao lâu, dài đằng đẵng giống như một thế kỷ.
Cửa rốt cuộc cũng mở ra.
Cậu vội vàng đi vào, lại thấy Hữu Hữu đã tỉnh táo lại, ngồi tựa vào giường, vẻ mặt âm trầm, đôi mắt vốn trong suốt bị tóc mai rơi xuống che kín mắt, thấy không rõ rốt cuộc có biểu tình gì.
Mộ Thịnh ngồi bên cạnh, căn phòng to như vậy nhưng mà yên tĩnh kỳ lạ, không khí áp lực làm người ta khó có thể thở.
Mộ Dịch Thần cẩn thận đi đến, ánh mắt nhìn người Hữu Hữu, thấy trên bả vai cậu, dùng băng vải quấn thật chặt.
Bị thương sao?!
Mộ Dịch Thần kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...