Trong lúc mông lông, tựa hồ có người nào khẽ xoa nhẹ eo cô, lại cảm thấy dường như có ai nhẹ nhàng hôn cô, bờ môi cảm thấy có chút ấm áp, nhưng dù có làm thế nào cô cũng không mở mắt ra được, chỉ là kháng cự theo bản năng.
Cho đến khi cơ thể có cảm giác lạ, dường như có gì đó tiến vào trong, giữ chặt lấy cô.
Vân Thi Thi có chút khó chịu nhíu mày lại, mở mịt muốn mở mắt, liền thấy hai hàng xương quai xanh gợi cảm...
Cô khẽ cong môi, muốn chống cự, chỉ thể phát ra những tiếng "ưm ưm"...
Người đàn ông thấy cô hình như sắp tỉnh lại, cúi đầu cắn bờ môi cô một cái, hàm dưới, cổ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh đó, cho đến khi mặt trời đã lên cao, người đàn ông mới thở gấp một hơi, khó khăn rời khỏi.
Mà cô thì thật sự là uể oải vô cùng, dường như muốn ngất xỉu.
Lần thứ hai mở mắt ra, đã gần tới trưa rồi.
Trên thực tế, cô đã sớm tỉnh dậy, chỉ là toàn thân không có sức lực, ngay cả nhấc cánh tay cũng khó!
Người đàn ông này... Có phải quá khỏe rồi hay không?
Nhưng cô thì bị thảm hại rồi.
Mà anh cũng không thể so với những người đàn ông bình thường được.
Tinh lực mạnh đến khiến người khác phải ganh tị. Cô vốn cho là, Mộ Nhã Triết sáng sớm sẽ lại rời đi, cũng giống như hai ngày trước vậy, đi sớm về muộn, khi tỉnh lại sẽ không còn thấy hình bóng của anh nữa.
Buổi tối khi trở về, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều phảng phất mùi rượu, như vậy ngày nào anh cũng phải tiếp rượu.
Anh tựa hồ bề bộn rất nhiều công việc, ngoại trừ một chút buổi tối, nhưng nhiều lúc cũng khó nhìn thấy bóng hình của anh.
Nói là trăm công nghìn việc cũng không hề quá đáng.
Mộ Nhã Triết vừa sáng sớm đã vào phòng làm việc, xử lý xong một đống lớn công việc trong công ty, đã là lúc quá buổi trưa.
Khi anh đi vào trong phòng, đã thấy cô gái của anh vẫn nằm trong chăn như cũ, không hề có động tĩnh gì, nhưng ánh mắt của anh rất tốt, lúc đi tới đã thấy cô vội vã trùm chăn nhắm mắt lại, xem ra cô đã sớm thức dậy, chẳng qua chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi.
Đây là đang xấu hổ sao?
Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn cô.
Tựa hồ cảm giác được anh ở bên cạnh, cô gái nhỏ có chút luống cuống, mí mắt khẽ nháy, hàng lông mi cũng hơi run run, ánh mắt loạn xạ, nhưng vẫn nhất quyết không chịu mở mắt.
Mộ Nhã Triết không khỏi mỉm cười, cô gái này định nhất quyết không xuống giường thật sao?
Anh bật cười, ánh mắt nhìn lại một lần nữa bị cô hấp dẫn.
Chỉ thấy hai tay cô để trước mặt, che mất hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt như vậy, mái tóc đen dài sõng trên gối, ánh sáng mờ sáng mờ tối càng tôn nên vẻ thanh thoát của cô.
Giống như cô sinh ra theo sở nguyện của anh, ngay cả khi hít thở cũng vô cùng nhẹ nhàng, lại có chút yếu ớt khó nói.
Nhìn sắc mặt cô có chút mất tự nhiên. Trong lòng anh lại nổi lên hứng thú, muốn nhìn xem cô rốt cuộc muốn giả bộ đến khi nào...
Lại có lẽ là trong đáy lòng anh thực sự không muốn những giây phút này trôi qua, Mộ Nhã Triết tự tay vén nhẹ chăn lên, cúi đầu đặt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô một nụ hôn thật sâu.
Đôi môi mềm mại, hòa lẫn với hơi thở của người con gái, vẫn ngọt ngào như cũ, không hề làm người ta chán, mà khiến người ta si mê, muốn hôn mãi không thôi!
_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...