Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Cẩn Nghiên “Alo! Đại mỹ nữ, không phải nói về nhà cùng làm việc nhà sao?
Ba tầng lầu chúng tôi đã quét tước xong rồi, em còn không có trở về à?”
Nhạc Cần Nghiên: “Tư Tư, chúng ta đi qua chỗ Giai Kỳ uống rượu đi.”
“Uống rượu? Nghiên Nghiên, em thất tình hay bị đàn ông đá?”
Nhạc Cần Nghiên: “…… ” Hai cái này không phải cùng một ý sao?
“Vậy chị có tới hay không?Em sẽ qua bên kia luôn, hay qua đón chị cùng đi.”Nhạc Cần Nghiên trực tiếp hỏi.
Lục Tư Tư u oán: “Em còn cho chị cơ hội lựa chọn sao?
Tốt xáu cũng là chị em tốt, sao có thể thân ai nấy lo được?
Tâm trạng em không tốt, chị đi cùng em, không cần trở về đón, chị trực tiếp đi thôi, chị sẽ qua luôn.”
“Được, chị em tốt, em cúp đây.”
Nhạc Cần Nghiên cười cúp điện thoại, tâm tình tốt hơn không ít.
Điện thoại đã cúp máy, thấy tin nhắn của Mộc Tử Hoành “
Nghiên Nghiên, em về đến nhà chưa?Chuyện hôm nay, em đừng tức giận, trong lòng anh chỉ có em./ mỉm cười /.”
Nhạc Cần Nghiên vừa thấy, trực tiếp không để ý tới, hôm nay cô tức giận, tâm tình khó chịu, đều là bởi vì anh.
[ Nghiên Nghiên, sao em không để ý tới anh, anh rất lo lắng cho em.] Nhạc Cẩn Nghiên nhìn thoáng qua, vẫn không thèm để ý, lo lắng cho cô, sao anh không đuổi theo.
Ở thành phố Giang, Nhà họ Lục cùng họ Mộc liên hôn, thật là một lựa chọn không tôi.
Cái người gọi là Tần gì..
Trăn nói rất đúng.
[ Nghiên Nghiên, thật xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, anh biết, anh không có tư cách nói như vậy, chúng ta còn chưa xác định quan hệ, nhưng anh hiểu lòng mình, anh thật sự thích em]
Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy nội dung tin nhắn, tim có chút lạc nhịp.
Nghĩ nghĩ, cô gửi về một câu, [ Tôi không sao, không cần lo lắng.]
Ít nhất anh bây giờ vẫn là người bệnh, đúng, anh ấy là người bệnh, cô không muốn để anh lo lắng.
Nhạc Cần Nghiên tự tìm lấy cớ.
Mộc Tử Hoành: [ Nghiên Nghiên, tiệc từ thiện tối ngày mai em có đi không?]
Nhạc Cần Nghiên quay [ đi.]
Mộc Tử Hoành: [ Nghiên Nghiên, anh tới đón em.]
Nhạc Cần Nghiên hơi mím môi, nghĩ muốn từ chối, nhưng không có cớ, không phải, sao cô phải từ chối, cô lớn lên xinh đẹp, là việc gì đáng xấu hỗ sao?
Nhạc Cần Nghiên cảm giác bản thân càng sống càng khó hiểu.
Nhạc Cẩn Nghiên: [ Được! ] dù sao, xét về mọi mặt, cô cũng không chán ghét Mộc Tử Hoành.
Tư Tư nói rất đúng, người đàn ông này cũng không tệ lắm, so với Ôn Lãng thì quan tâm, ấm áp hơn nhiều.
Mộc Tử Hoành: [ Được, Nghiên Nghiên, anh nhất định sẽ đúng giờ qua đón em.]
Mộc Tử Hoành gửi xong tin nhắn, còn không thể tin được đây là thật sự, Nghiên Nghiên không tức giận nữa, còn đồng ý để anh đón cô, quả thực quá tuyệt vời.
Đối với Nghiên Nghiên mà nói, đây là quyết định rất khó khăn.
Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Tô Cảnh Minh trên ghế lái, cười đắc ý, “Cảnh Minh, tôi cảm giác bản thân sắp thoát kiếp độc thân rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...