Tần Hoài run lên, cảm giác muốn kết thúc cuộc đời rồi nhanh chóng đầu thai.
“Hừ! Chú còn muốn cha tôi nói như thế nào?
Chú căn bản là không phải cha ruột của cậu ta, cha tôi đã nói như thế.”
Tần Điềm Điềm từ nhỏ đã được chiều hư, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ.
“Tần Điềm Điềm, con muốn chết sao không?Câm miệng cho ta.”
Tần Hoài căm tức con gái, hận không thể cho đứa con một cái tát “Đều là cô dạy hư, cái gì nên hay không nên đều nói ra.”Tần Hoài nháy mắt đồ lên đầu vợ.
Cô ta thấy vậy cũng nhanh đến kéo Tần Điềm Điềm, che miệng con gái.
“Điềm Điềm, đừng nói nữa.”
Bà Tần nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành lạnh lùng cao ngạo, cả người đều sợ hãi.
Ánh mắt Lục Hạo Thành sắc bén, đáy mắt tràn ngập phẫn nộ, căm tức liếc Tần Điềm Điềm, “Tần Hoài, anh nghe rõ cho tôi, ba anh em Lam Tử Tuấn là con ruột của Lục Hạo.
Thành tôi, trở về hỏi người bác vô liêm sỉ của các người bảy năm trước đã làm gì tôi.”
“Cái gì, cái gì? Con ruột?”
Tần Hoài khiếp sợ.
Mà Lam Hân nghe được chuyện bảy năm trước, đau đớn run rẫy, cảm giác nhục nhã xâm lấn.
Lam Tử Kỳ cũng bị sốc, chuyện bảy năm trước, luôn là điều cắm ky với mẹ.
Nhưng hiện tại cha lại thừa nhận.
Mình ra cha ruột của anh em cô bé.
Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Nhiên sau giờ học đang vội vã chạy đến xem em gái, cũng nghe thấy những lời này.
Lam Tử Tuấn nhướng mày, đã cho vài lần cơ hội, nhưng không có nói ra, giờ lại dám lựa chọn tình huống này mà nói.
Lúc này mà nói ra, chắc hẳn mẹ sẽ tức giận lắm Lam Tử Tuần lặng lẽ đau lòng thay cho cha mình.
Cậu đau khổ nhìn thoáng qua mẹ, chỉ thấy bóng lưng mẹ căng thẳng, có thể cảm thấy mẹ đang đau đớn thế nào.
“Mẹ.”Lam Tử Tuấn đau lòng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lam Tử Nhiên nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy đáy mắt anh trai nổi lên hơi nước, nháy mắt liền hiểu được, anh trai đã sớm biết sự thật.
Cho nên, sáng hôm đó anh mới nói như vậy, làm bảo cậu thích thì gọi cha đi.
Với cậu, người anh này rất thần bí, tất cả bí mật dường như nằm trong máy tính.
“Anh.”
Lam Tử Nhiên nhìn qua, nhưng ánh mát Lam Tử Tuần vẫn tập trung trên người mẹ.
Cô Chu nói: “Giám đốc Lục, không biệt này ai truyền ra, nói ba anh em Lam Tử Tuần không có cha, nếu anh không muốn bọn nhỏ chịu thương tổn, chuyện này phải có giải thích mới được.”
Lục Hạo Thành nhìn cô Chu, ánh mắt vẫn lãnh đạm: “Cô giáo, thật xin lỗi! Chuyện này là tôi sơ sót, trước đó có những bình luận không hay về vợ tôi, đều là vu khống, chỉ do một số đối thủ cạnh tranh phát tán, lại không nghĩ sẽ tổn thương với đứa nhỏ.”
“Vợ, sao có thể chứ?
Anh kết hôn lúc nào vậy?
Anh kết hôn thì nhà chúng tôi có thể cũng được mời đến nha.”
Tần phu nhân, Hồ Y Y hoàn toàn không tin tưởng lời Lục Hạo Thành, vẻ mặt châm chọc, giống như nghe được chuyện gì buồn cười vậy.
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhéch khóe môi, anh kết hôn, nhà họ Tần dám đến, anh cũng dám mời ra ngoài.
“Hồ Y Y, cô tự muốn chết, đừng lôi tôi vào.”
Người đời không biết Lục Hạo Thành nhẫn tâm thế nào sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...