Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Lam Hân lắc đầu: “Em không biết tại sao, nghe bản thu vừa nãy, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, rất buồn, cũng rất nhớ rất nhớ anh.”
Lục Hạo Thành cũng ôm chặt cô, ngửi được mùi hương tự nhiên trên người cô, hương vị chỉ riêng cô mới có, tâm trạng càng thêm sung sướng, “Lam Lam, sau này không được rời xa anh.”
“Vâng!”
Lam Hân nặng nề mà gật đầu, “Em đã nói rồi, không bao giờ … rời khỏi anh nữa, anh đừng lo lắng.”
Lam Hân nói xong, cười cười nhìn người đàn ông của mình, vẻ mặt tự tin tỏa sáng, nều trước đó cô không có tự tin, nhưng hiện tại, cô đã có tự tin, cùng anh chung tay hai tim kề nhau đi đến hết cuộc đời.

Hai ngày này ở cùng anh, sự ấm áp, chu đáo của anh đã khiến cô nghiện.

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng.

Lam Hân: “Lục Hạo Thành, chúng ta đi thôi, về phần máy.

ghi âm, sau này có thời gian em sẽ sửa lại.”
Tuy rằng nghe xong giọng nói trước đây, vẫn không gợi lại kí ức cho cô.

Nhưng cái này đã không còn quan trọng, quan trọng là …
hiện tại hai người đang rất hạnh phúc.

“Được!”

Lục Hạo Thành nắm tay cô, cả hai tay trong tay đi dạo bên hồ.

Trời càng lúc càng lạnh, gió phả vào mặt có chút rét buốt.

Lục Hạo Thành nắm tay cô đưa vào túi áo mình, hai người nhìn nhau, đáy mắt lộ rõ vẻ thâm tình.

Đêm nay vẫn là một đêm nóng bỏng, Lục Hạo Thành nghĩ muốn ở trong thế giới riêng của hai người, nhưng nghĩ đến ngày hôm sau sẽ đi lĩnh chứng, anh vẫn sớm rời giường chuẩn bị bữa sáng cho Lam Hân.

Lam Hân gần như là bị Lục Hạo Thành kéo ra khỏi chăn, đối với Lục Hạo Thành mà nói, lĩnh chứng tuyệt đối là chuyện lớn đời người, không thẻ trì hoãn.

Đương nhiên, điều anh sợ nhất là Lam Hân bỗng nhiên đi ý.

Về phần hôn lễ, anh có để dành cho Lam Lam một hôn lễ xa hoa cấp thế kỷ, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời.

Lam Hân buồn ngủ, thậm chí tới cục dân chính, lĩnh hôn chứng, cô vẫn mơ mơ màng màng, ảnh chụp kết hôn, trông đôi mắt vẫn nhập nhèm vẻ buồn ngủ.

Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến niềm vui của Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cùng Lam Hân ngồi trên xe, nhìn hai cuốn sổ đỏ, như thể hạnh phúc của đời mình được khóa trên hai cuốn số đỏ này.


Lục Hạo Thành nhìn thấy Lam Hân vẫn còn buồn ngủ, đáy lòng có chút áy náy, tối hôm qua khiến cô mệt muốn chết rồi, đối mặt với cô, anh kìm lòng không được.

Lục Hạo Thành cười ôm vai cô.

Lam Hân hơi hoàn hồn, ánh mắt mê ly nhìn anh “Lục Hạo Thành, chứng nhận kết hôn đã lĩnh rồi, anh còn không cho em ngủ một chút sao?”Giọng nói giận dỗi ủy khuất.

Tâm tình Lục Hạo Thành một lời khó nói hết, ngày như: vậy đối với anh mà nói, tựa như có được cả thế giới vậy, nhưng với cô nhóc này, chỉ cần ngủ.

Anh thấp giọng nói: “Lam Lam, nhìn anh.”
Lam Hân dùng sức mở to mắt nhìn qua, chờ anh nói chuyện.

Lục Hạo Thành: “Cố Ức Lam, chúc mừng em trở thành bà TỤC; Lam Hân ngắn ra, cơn buồn ngủ nháy mắt tan đi vài phần.

Nhìn thấy vẻ mặt Lục Hạo Thành nghiêm túc, cô nhịn không được cười cười, có chút nghịch ngợm: “Lục tiên sinh, cũng chúc mừng anh, ở tuổi 30 cuối cùng cũng cưới được bà xã.

Cũng chúc mừng em, thoát kiếp độc thân.”
“Ha ha….” Lục Hạo Thành thấy cô đáng yêu lại nghịch ngợm, nhịn không được bật cười, anh đã đem cô nhóc này lừa tới tay rồi.

AI! Giờ phút này thật kích động, thật muốn nói cho toàn bộ thế giới.

“Bà xã, tiếp theo chúng ta đi chúc mừng một chút.”Lục Hạo Thành nháy mắt sửa xưng hô, tiếng gọi bà xã, thật là ngọt ngào.

Lam Hân vừa nghe hai tiếng bà xã, bỗng nhiên có chút không quen..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui