Lạc Cần Nghiên nhìn bóng lưng cô ta, tiếp tục mỉm cười nói: “Cô Lục, ăn vụng thì vui, nhưng sẽ mập lên đó, cô kiểm soát cân nặng của mình đi.”
Lục Tư Ân cứng đơ, nhưng không có sự phản bác.
Lam Hân: “?!”
Cô ấy cũng còn tâm trạng để lo lắng về trọng lượng của người khác sao.
“Nghiên Nghiên, cô không sao chứ!” Cô cũng không nghĩ rằng, Lục Tư Ân sẽ đến cướp Mộc Tử Hoành của Nghiên Nghiên.
Lạc Cần Nghiên nhìn cô cười: “Lam Lam, tôi còn chưa ghen, thì cô ghen cái gì? Với mắt nhìn của Mộc Tử Hoành, sẽ không kém như vậy đâu.” Cô ấy không muốn bị mù.
Tuy nhiên, người phụ nữ Lục Tư Ân này, có chút thủ đoạn nhỏ.
Có điều, cô ấy không nghĩ mình quá vĩ đại, không có cô ấy, trái đất vẫn quay, Mộc Tử Hoành cũng không nhát thiết phải sống chết vì cô, dù sao sự cám dỗ trên thế giới này là quá nhiều.
Lam Hân nhìn cô ấy với ánh mắt lo lắng, trong trẻo, nháy mắt: “Nghiên Nghiên, tôi biết cô vẫn chưa thoát khỏi đoạn tình cảm với Ôn Lang, nhưng tôi tin rằng, Mộc Tử Hoành là một người đàn ông tốt, đặc biệt tốt với cô.
Trong những ngày cô gặp chuyện, anh ấy thà không quay lại công ty, cũng phải ở lại bên cạnh cô.”
Lạc Cẩn Nghiên mỉm cười: “Đồ ngốc, đây chính là cách mà đàn ông theo đuổi phụ nữ, cách đó cô biết không?”
Dưới hàng lông mi cong của Lam Hân, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lặng lẽ nhìn cô ấy.
“Nghiên Nghiên”
Nhưng Lạc Cẩn Nghiên đã phải giữ vai cô và mỉm cười: “Lam Lam, tôi biết tâm trí cô đang nghĩ gì? Cô thực sự không cần lo lắng về tôi, chuyện tình cảm tôi sẽ xem xét, nhưng hôm nay tâm trạng đặc biệt thoải mái, chúng ta hãy tiếp tục mua sắm dạo phố đi, buổi tối phải yêu cầu Lục Hạo Thành mời chúng ta ăn một bữa ngon, những điều này có thể cho anh ta nhận được rất nhiều tiền?”
“Được!” Lam Hân cũng biết rằng chuyện như vậy không thể vội vàng.
Cuối cùng, Lam Hân và Lạc Cẩn Nghiên dưới ánh mắt giận dữ của Lâm Tử Thường, nho nhã rời đi.
Còn Lâm Tử Thường, khuôn mặt ướt đẫm mò hôi, cô ta vẫn không biết làm thế nào để trở về giải thích cho cha mình?
Nói rằng tự tạo nghiệt không thể sống, đây chính là tự làm nên.
Nhưng tổn thất nhiều tiền như vậy, với lại, đều là tiền của cha, cô ta nên làm gì đây?
Cô ta biết rõ tính khí của cha mình, đêm nay trở về, sợ là phải chịu tội.
Lâm Tử Thường đỏ mắt, nắm chặt hai tay, ánh mắt hơi khủng bó, che hết mọi sự không vui.
Chỉ là khóe miệng của cô ta vẫn còn nụ cười hoàn hảo, nhưng cô ta không quên, bên cạnh cô ta còn có Cố An An và Lục Tư Ân.
Chuyện của Lâm Tử Thường, vốn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Lam Hân và Lạc Cần Nghiên, hai người họ có tính cách giống nhau.
“Lam Lam, bây giờ Lâm Tử Thường đó chắc đã biết, cô ta bị sĩ diện ảo đó, sắp làm bản thân tức chết rồi, đây chính là kết thúc của cái chết, cô nhìn cô ta đi, sắp đứng không vững rồi.”
Lam Hân không hề có chút thiện cảm nào với Lâm Tử Thường, dù sao, con người Lâm Tử Thường cô rất rõ.
Cô chỉ là tùy hứng, không hề gắt gỏng, đối với một số người, cô chỉ muốn nói rằng cái tát của cô phù hợp với khuôn mặt của cô ta.
Hai người họ tiếp tục đi mua sắm, Lam Hân đã chọn quần áo phù hợp, Lạc Cẩn Nghiên giúp cô trả tiền, mặc dù đắt đỏ, nhưng Lam Hân vẫn nhận.
Lạc Cẩn Nghiên cũng mua được rất nhiều, hai người họ không tự xách đồ về, mà để cho nhân viên bán hàng gửi chuyển phát nhanh, như vậy hai người họ sẽ tiết kiệm được rất nhiều rắc rồi.
Lúc Lạc Cẩn Nghiên đang trên đường, thì Lam Hân đã nhắn tin cho Lục Hạo Thành, yêu cầu anh mời khách ăn tối.
Lục Hạo Thành cũng hào phóng, trực tiếp mời họ đến khách sạn Giang Thành để ăn tối.
Thẩm Giai Kỳ được Cố Ức Lâm đón về, cho nên chỉ có Lục Tư Tư và bốn đứa trẻ, và Lục Hạo Thành đến khách sạn tập hợp cùng bọn họ.
Ngay khi bước vào phòng bao, Lạc Cẩn Nghiên liền nói với Lục Hạo Thành những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Lục Hạo Thành và Lục Tư Tư nghe xong, gương mặt rất sảng khoái.
Lục Hạo Thành những ngày này, vừa hay cũng đang điều tra Lâm Thị, mặc dù sản nghiệp nhiều, nhưng kiếm tiền cũng không là bao, 10 triệu một năm chưa chắc đã có thể kiếm được, bát động sản trong năm nay lại có chút lạnh lễo.
Khách sạn của họ kinh doanh cũng không tốt cho lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...