Hơn nữa, đã lập nhóm với các giáo viên, Lục Hạo Thành cũng nhận là cha của Tiểu Tuần, thừa dịp Lam Hân không chú ý, tự mình chui vào nhóm.
Tên nhóm chat: Cha của Lam Tử Tuấn, Lam Tử Kỳ, Lam Tử Nhiên.
Một loạt chuyện khiến Lam Hân cảm thấy ấm lòng, thật ra trong một ngôi trường cao quý như vậy, nếu là phụ huynh đơn thân, những đứa trẻ trong trường ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.
Lục Hạo Thành làm vậy, cô cũng hiểu được, cũng rất cảm kích.
Đúng giờ đã hẹn, Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đến trung tâm thương mại mua chút đồ, chuẩn bị qua nhà họ Có.
Lúc này đây, Lam Hân cũng muốn đi xem, nơi trước đây cô đã sống, rót cuộc là trông như thế nào.
Tới cửa nhà họ Cố, Lam Hân cùng Lục Hạo Thành cùng nhau xuống xe.
Lam Hân mặc một chiếc áo gió màu be, mái tóc mềm buộc thành đuôi ngựa, trông thật trẻ trung và xinh đẹp.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô, tình cờ Lam Hân cũng liếc qua nhìn anh cười.
Lục Hạo Thành nhìn cô gái cười rộ lên, con ngươi như lóe sáng, khóe môi cong lên, ý cười như gió xuân khiến đáy.
lòng người đối diện cảm giác vô cùng ấm áp.
Lục Hạo Thành cười chỉ chỉ hai căn biệt thự song song nói: “Lam Lam, em xem, bên này là nhà họ Lục, bên này là nhà họ Có, nhìn hàng rào ngăn cách ở giữa kia, trước đây em thích chui từ đó qua tìm anh.”
Lam Hân mỉm cười nhìn hàng rào sắt ở giữa, cứ cách vài mét lại được lắp một ngọn đèn, xung quanh sáng như ban ngày.Khoảng sân của hai ngôi nhà rất đẹp, cây phong lá đỏ ở giữa được treo những ngọn đèn nhiều màu sắc càng làm cho những chiếc lá phong thêm đỏ rực.
Cô nhìn Lục Hạo Thành lắc đầu, cười nói: “Dọc đường đi anh nói với em rất nhiều, nhưng những chuyện anh nói em đều không nhớ rõ, Lục Hạo Thành, thật xin lỗi!”
Lục Hạo Thành nhìn cô, thật sự trong lòng anh hi vọng cô có thể tìm lại ký ức.
“Lam Lam, một ngày nào đó em sẽ nhớ ra.”
Anh biết, Lam Lam không muốn quên anh.
Anh cũng đang nghĩ cách khôi phục trí nhớ cho cô, có thẻ, thử cách thôi miên để đánh thức trí nhớ.
“Vâng!”
Lam Hân nhìn cửa nhà họ Có, lần đầu tiên về nhà, sao cô lại căng thẳng như vậy?
Lục Hạo Thành cũng nhìn ra sự khẩn trương của người bên cạnh, anh thấp giọng nói: “Lam Lam, đây là lần đầu tiên em về nhà kể từ ngày mát tích, có nhìn thấy phòng có ban công ở tầng hai không?
Căn phòng đó là căn phòng đẹp nhát, là nhà họ Cố dành cho công chúa nhỏ ở, từ nhỏ em đã ở phòng kia, cửa sổ phòng đó và phòng anh chỉ cách nhau vài mét, đêm nào.
em cũng nằm lên bệ cửa sổ, nói lời chúc ngủ ngon với anh rồi mới chịu đi ngủ.”
Lam Hân nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên thấy, hai ban công đối diện nhau, cách nhau rất gần.
Lam Hân đột nhiên nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ đứng bên cửa sổ gọi Lục Hạo Thành ở phía đối diện, chính là cái cảm giác gì?
Cô biết cô gái nhỏ nhất định rất vui vẻ.
Mà chàng trai phía đối diện, cũng sẽ vui vẻ, mang theo vẻ mặt hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, môi đỏ mọng nở nụ cười dịu dàng: “Lục Hạo Thành, một ngày nào đó em sẽ nhớ tới anh.”
Cô sẽ có gắng hét sức để quý trọng người đàn ông trước mắt này.
Cám ơn anh bao năm qua vì cô mà làm tất cả.
Lục Hạo Thành tươi cười: “Lam Lam, anh biết, em sẽ không muốn quên anh, nhưng chuyện này không thể gấp, chúng ta đi vào trước.”
“Vâng!”Lam Hân gật đầu.
Lục Hạo Thành đi qua, ấn chuông cửa.
Lâm Mộng Nghi vừa nghe tiếng chuông cửa vang, cười với vẻ mặt hạnh phúc đi mở cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...