“Giai Kỳ, anh đưa em về trước.”
Cố Ức Lâm thấy Diêu Chí Huân đi rồi, nháy mắt ý chí chiến đấu lại sục sôi.
Trầm Giai Kỳ nhìn anh, vẻ mặt bát đắc dĩ, lại nổi lên tức giận, “Cố Ức Lâm, em nói, không cần.”
“Trầm Giai Kỳ, anh cũng nói, muốn đưa em trở về, hiện tại ngồi xe bus, phải đợi rất lâu.”
Có Ức Lâm nói xong, bá đạo ôm lấy cô hướng về nơi đậu xe.
“Có Ức Lâm, anh làm gì vậy?
Anh buông ra…… ” Trằm Giai Kỳ phẫn nộ quát, cô hiện tại có có bầu, không thể quá dùng sức, nhưng sức lực của Cố Ức Lâm quá lớn, cô không thể không đi theo anh.
Cố Ức Lâm bỗng nhiên dừng lại, cười xấu xa “Giai Kỳ, em muốn để anh hôn em trước đám đông sao?”
SA S2 ” Trằm Giai Kỳ khiếp sợ a một tiếng, cô bỗng nhiên nhớ tới, trước kia hai người chưa chia tay, nếu cô cáu kỉnh, không để ý tới anh, người đáng ghét nào đó sẽ hôn cô giữa chốn đông người.
Làm hại cô không dám giận anh mỗi khi có quá nhiều người.
Mà nơi này, cô làm ăn ở đây có rất nhiều người quen, nếu trước mặt mọi người bị anh hôn, chỉ cả dãy phố này sẽ biết.
Sáng mai, lời đàm tiếu về cô sẽ lan truyền khắp nơi.
Có Ức Lâm đối với cô vẫn luôn bá đạo, luôn thể hiện tình cảm mãnh liệt với cô, vì vậy cô luôn tin lời anh nói.
“Cố Ức Lâm, anh dám.”Trầm Giai Kỳ căm tức.
Cố Ức Lâm nhìn vẻ mặt của cô gái trong lòng cười nói: “Giai Kỳ, anh có dám hay không trong lòng em rất rõ ràng.”
không xa có vài người quen, ánh mắt hướng về phía cô, lập tức hơi cúi đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Cố Ức Lâm.
Có Ức Lâm thấy dịu rất nhiều, lúc này mới vừa lòng cong khóe môi, đưa cô hướng về phía chiếc xe.
Vừa lên xe, Trầm Giai Kỳ liền tức giận dùng sức đánh Có Ức Lâm một cái, Cố Ức Lâm vui vẻ chấp nhận, tựa hồ rất thích bị ngược.
Anh hiểu tính cách của Giai Kỳ, chỉ cần cô nổi nóng, đánh anh vài cái, liền hết giận.
Nhưng hiện tại vẫn biết cô không có dễ dàng nguôi giận như vậy, cho nên, còn phải có gắng hơn mới được.
“Giai Kỳ, cũng không nên tự làm đau mình, nghĩ đến bảo bối, em hiện tại cũng không thẻ tức giận.”
Cố Ức Lâm cười sủng nịnh nhắc nhở cô.
“Anh cút ngay, nếu không có anh, em sẽ tức giận sao?”Trầm Giai Kỳ thở phì phì căm tức.
Thực sự không nên để Lam Lam nói cho anh, cô ở đường Giang Phổ.
Cứ như vậy, mỗi ngày anh đều quần quýt lấy mình, cô còn làm việc như thế nào 2 “Được Được được, Giai Kỳ, đều là anh không đúng, về sau không bao giờ … chọc em tức giận nữa”
Giọng nói dễ nghe mang theo ý cười thản nhiên, như dòng nước suối ngọt ngào len lỏi vào tim Ánh mắt căm tức của Tràm Giai Kỳ cũng nhạt đi vài phần.
Trong thâm tâm cô biết rằng mình vẫn còn yêu người đàn ông trước mặt.
Nhưng … khi nghĩ đến việc anh từ bỏ mình và con, lại không muốn tha thứ cho anh.
“Đi thôi! Lam Lam thầy em về muộn sẽ lo lắng.”
“Được!”
Cố Ức Lâm lúc này mới vui vẻ khởi động xe, chở Trầm Giai Kỳ về.
Trầm Giai Kỳ nhìn cảnh đêm bên đường, lại nhìn Cố Ức Lâm đang cười cười.
Trong lòng chợt dâng lên một nỗi niềm, tận tâm tận lực, kết quả đau đớn khôn nguôi.
Dọc đường đi, đều là Cố Ức Lâm lải nhải nói không ngừng, Trầm Giai Kỳ có đôi khi ứng phó một câu, đôi khi cũng chỉ gật gật đầu.
“Giai Kỳ, thứ bảy em có nghỉ không?”Cố Ức Lâm hỏi.
Trầm Giai Kỳ không nhìn anh, mà cúi đầu nói: “Làm hàng ăn, nào có ngày nghỉ chứ!”
Đáy mắt Cố Ức Lâm xẹt qua một tia đau lòng, nếu không có chuyện xảy ra trước kia, Giai Kỳ cũng không phải khổ sở như vậy, cũng khiến cô trở nên như bây giờ.
“Giai Kỳ, sau này đã có anh, không cần vát vả như vậy, anh đồng ý với em, không, cam đoan với em, sau này không bao giờ tổn thương em nữa, mẹ anh đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, cho nên, Giai Kỳ, sau này chúng ta “Ai muốn cùng nhau với anh?”
Trầm Giai Kỳ phẫn nộ ngắt lời anh, trong đầu xẹt qua hình ảnh Lâm Mộng Nghi cùng Cố An An xúc phạm mình, mỗi một lần nhớ tới đều đau đớn khôn nguôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...