Dịch Thiên Kỳ trở lại xe, Dương Uẫn cũng lên xe, lái xe rồi rời đi.
Tốc độ Dịch Thiên Kỳ lên xe rất nhanh, ý định của ông rất rõ ràng, để bảo vệ Lam Lam, bây giờ Lam Lam vẫn không thể để thế giới bên ngoài biết được, khi thời cơ đến, ông đương nhiên sẽ tổ chức một cuộc họp báo.
“Cha.” Lam Hân hét lên.
Dịch Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt cô lúc này lo lắng, ông mỉm cười an ủi: “Lam Lam, con đừng lo lắng, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng, Cố phu nhân đối với bắt động sản tại thời điểm này không hiểu rõ lắm, bà ấy: thực sự không phù hợp với mảng bất động sản này.
Cha đã mua mảnh đất đó lại rồi, cũng coi như giải quyết nhu cầu cấp bách của Cố gia rồi.
Lam Hân sốc há to miệng, ngạc nhiên nói: “cha, cha mua lại rồi sao, không phải chỉ đầu tư thôi là được sao?”
Dịch Thiên Kỳ mỉm cười: “Lam Lam, sau này con sẽ biết, cha đưa con về công ty trước.”
“ÒI” Lam Hân gật đầu và không hỏi nhiều.
Dịch Thiên Kỳ nhẹ nhàng gõ vào đầu cô, “nhóc con, chúng ta là một gia đình, con nhìn xem thành phố lớn này, mọi người đều có một câu chuyện khác nhau.
Mọi người đều đang diễn giải một cuộc sống khác nhau, có liên quan đến tình yêu, có liên quan đến tình bạn và tình thân, nhưng cho dù là ở phương diện nào, chỉ cần cả gia đình cùng nhau vượt qua, đây chính là sự ấm áp của cuộc sống.”
Lam Hân lắng nghe những lời ấm áp của cha, sự xuất hiện của cha và mẹ, khiến cô luôn khao khát có tình thân, cuộc sống cuối cùng cũng đã xuất hiện một làn sóng.
Mà cha nói điều này, là để cô ấy không cảm thấy áy náy.
“Cha, con biết hạnh phúc nhát là được ở bên nhau, và con sẽ luôn ở bên cạnh cha và mẹ.” Lam Hân nói xong, mỉm cười rạng rỡ nhìn Dịch Thiên Kỳ, gương mặt nhỏ đầy hạnh phúc tươi sáng.
“Ha hã…-..
” Dịch Thiên Kỳ mỉm cười chân thành, “nhóc ngốc, con không kết hôn sao?”
Lam Hân thì thầm: “cha, chuyện này tạm thời không nói, người ta ngay cả bạn trai còn không có, thì kết hôn với ai: chứ?”
Dịch Thiên Kỳ thuận miệng nói: “Lam Lam, cha cảm thấy Lục Hạo Thành không tồi, giao con cho Lục Hạo Thành, cha rất yên tâm.”
Lần nữa nghe những lời như vậy, Lam Hân có chút nghi ngờ, Lục Hạo Thành có phải đã cho cha uống thuốc mê gì không, sao cha lúc nào cũng nhắc đến Lục Hạo Thành vậy?
Cô nhếch mày mỉm cười nói: “cha, cha đây là đang giúp Lục Hạo Thành sao?”
Dịch Thiên Kỳ: Ông là đang giúp con gái mình biết không hả?
Con gái không hiểu lòng tốt của ông.
Ông nói bằng một giọng dài: “Lam Lam, cha tiếp xúc vô số người, có thể thấy được, Lục Hạo Thành, Cần Hi, xứng đáng để giao phó suốt đời, chỉ xem con chọn như thế nào thôi.”
Nhắc đến Cần Hi, ánh mắt Lam Hân hiện lên một chút ấm áp, cô liếc nhìn cha mình, mỉm cười: “Cha, con cũng biết Cần Hi là người tốt, nhưng con đối với Cẩn Hi không có tình yêu, chỉ có tình thân.
Còn Lục Hạo Thành, con có một chút tình cảm khác dành cho anh ấy trong đó, nhưng không chắc là tình yêu, chuyện này không vội vàng, từ từ hãng nói.” Đối với cô mà nói, làm việc chăm chỉ mới là điều quan trọng nhát.
Cô mong được sự công nhận của thế giới này, cho nên từ trước đến nay, cô luôn phải mạnh mẽ và bình tĩnh.
Dịch Thiên Kỳ gật đầu mỉm cười: “chuyện tình cảm thực sự không thể vội được.”
Dương Uẩn hỏi: “Dịch tổng, chúng ta hãy tìm một góc khuất, để tiểu thư xuống xe nhé!”
Dịch Thiên Kỳ nói: “cũng được, đi trực tiếp đến bãi đậu xe của tập đoàn Lục Thị.”
“Vâng!”
Sau đó ông nhìn vào nụ cười như hoa của Lam Hân, ánh mắt ngày càng yêu thương, “Lam Lam, thời điểm này ám ức cho con rồi, đợi cha xử lý xong mọi chuyện, thì sẽ tuyên bố với mọi người, con là con gái của Dịch Thiên Kỳ tạ”
Lam Hân nháy mắt đồng ý, khuôn mặt tự hào nói: “cha, nghe nói cha rất giàu!”
Dịch Thiên Kỳ ngây ra, sau đó biết rằng cô đang đùa với ông?
Ông mỉm cười gật đầu, nở nụ cười: “Lam Lam, cha quả thật rất có tiền.”
Trong lòng Lam Hân có chút ngứa, câu trả lời như vậy thật là quá điên rồ.
Đàn ông có tiền và có nhan sắc, đó là sự quyến rũ hoàn toàn không thể cưỡng lại.
Lam Hân nhanh chóng nắm lấy tay Dịch Thiên Kỳ.
Dịch Thiên Kỳ nhìn cô bối rồi, cô đây là muốn làm chuyện điên rồ gì sao?
Lam Hân nói: “cha, vậy chút nữa, cha mua cho con một cây kem đi! Con luôn hy vọng, cha con có thể mua kem cho con ăn.”
Dịch Thiên Kỳ: “.
Dương Uẫn: “……”
“Lam Lam, chờ chút, cha sẽ đi mua kem cho con.” Dịch Thiên Kỳ nói, ra khỏi xe để đi mua kem.
Lam Hân mỉm cười nhìn bóng lưng ông ấy nói: “Chú Dương, có phải cha cháu rất tốt không.”
Dương Uẫn nói: “Lam Lam, cô tốt, cha cô càng tốt.” Lời này, không có ý nghĩa sâu sắc, Dịch tổng thực sự xem Lam Lam như con gái ruột của mình vậy.
Cả nhà chịu khó tìm nguồn như hình đọc khích lệ nhóm có động lực lên chương tốt nhé! Cám ơn cả nhà!”
Ông ấy nói thêm: “Lam Lam, Dịch tổng luôn làm từ thiện, nhưng cá nhân ông đã đích thân đi đến những khu vực nghèo, nhìn vào nhu cầu của người dân, cung cấp cho những người cần thiết, ông luôn tin rằng những người tốt: sẽ có báo đáp.”
Lam Hân vui vẻ nói: “Trợ lý Dương, tôi cũng tin rằng, những người tốt sẽ hạnh phúc hơn.”
“Không sai, lời này không có gì sai.” Dương Uẩn gật đầu đồng ý.
Lam Hân mỉm cười, cô biết dùng sự đơn thuần lương thiện tử té.
Ngay sau đó, Dịch Thiên Kỳ cầm một cây kem dâu tây trở lại, đưa cho Lam Hân, “nhóc con, ăn đi, sau này chỉ cần trời nắng, thì cha sẽ mua cho con.”
Lam Hân gật đầu vội vàng: “cha nói thì phải giữ lời đáy.”
Dịch Thiên Kỳ mỉm cười: “cha có khi nào nói dối con chưa.”
Dương Uẳn mỉm cười và bắt đầu khởi động xe, lái trực tiếp đến bãi đậu xe dưới tòa lầu tập đoàn Lục Thị rồi dừng xe, sau khi Lam Hân an toàn lên thang máy, thì Dịch Thiên Kỳ mới rời đi..