Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, từ nhỏ đến giờ em vẫn luôn là một cô gái dũng cảm, kiên cường.”
“Cảm ơn em vì đã kiên cường suốt những năm qua, cũng chính nhờ có sự kiên cường, dũng cảm đó của em, chúng ta mới có cơ hội đoàn tụ như ngày hôm nay.”
Mỗi ngày, chỉ cần nhìn thấy được nụ cười của cô, Lục Hạo Thành liền cảm thấy cuộc sống này vô cùng ý nghĩa.
Lam Hân khẽ cúi đầu trà sữa, trong khoang miệng toàn mùi dâu tây, trong lòng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc.
Ngắm nhìn Lục Hạo Thành ấm áp, nồng nàn tình cảm trước mặt, cô không biết nên nói gì?
Trong lòng cô ấp ủ biết bao nỗi niềm.
Lục Hạo Thành cười nói: “Đồ ngốc, nãy xem phim em cứ mải khóc, bỏng ngô vẫn còn nguyên đây này.”
Lam Hân mỉm cười, đáp: “Tình tiết phim rất cuốn hút, cuốn theo cả em luôn, với cả ban nãy em cũng ăn tối no rồi, cũng không muốn ăn thêm gì nữa, để lát nữa mang về cho Kỳ Kỳ ăn vậy.”
Lục Hạo Thành gật đầu nói: “Lam Lam, đây là lần đầu tiên anh đi xem phim ở rạp.
Được đi xem cùng em, anh thấy rất vui, hồi đó mình còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đi xem phim ở rạp, khi ấy có bộ phim tên là “Thời thơ ấu”, anh còn hứa là thứ bảy sẽ đưa em đi xem, vậy mà ngày đó còn chưa đến thì anh đã đánh mắt em mắt rồi”.
| Lam Hân suy nghĩ hồi lâu, hai mắt long lanh, sáng rực lên, nói: “Lục Hạo Thành, về sau em cũng được đi xem bộ phim đó rồi, em rất thích nữ chính của phim đó, cô ấy hệt như một vằng hào quang, có một tuổi thơ dữ dội, mặc dù học hành không giỏi giang nhưng cô ấy thực sự là một cô gái tốt.”
Lục Hạo Thành vẻ mặt thất vọng, nói: “Từ lúc đánh mắt em, lên cấp 2, cấp 3 anh đã đi tìm em khắp nơi, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu lập nghiệp, anh vẫn tiếp tục đi tìm em, tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng cũng đã tìm được em.
“
Lục Hạo Thành nghĩ một hồi, rồi nói tiếp: “Lam Lam, anh và em còn từng chôn cả tâm nguyện dưới gốc cây trước cổng nhà em nữa, hồi đó em còn chưa cho anh xem, đợi lúc nào rảnh, chúng ta cùng nhau về đó, đào lên nhé, anh muốn biết tâm nguyện của em là gì?”
Lam Hân ngạc nhiên nhìn anh, hồi nhỏ hai người đã từng làm những chuyện như vậy sao?
Lãng mạn thật đấy! Nhưng nghĩ lại thì có chút gì đó thật ngốc nghéch, mọi thứ không ngừng thay đổi, chuyện gì đến sẽ đến, chuyện gì đi vẫn cứ đi, chẳng ai có thể đoán trước được điều gì.
Cô hào hứng hỏi: “Lục Hạo Thành, trò đó là anh nghĩ ra đúng không?”
Lục Hạo Thành vội lắc đầu: “Lam Lam, anh không bao giờ làm những trò như vậy đâu, đó là ý của em đấy, hồi đó em xem phim hoạt hình còn bắt chước theo, anh đã cố cản em lại nhưng không cản nỏi, lâu dần thành quen, làm mọi chuyện đó cùng em luôn.”
Lam Hân: “…
Lam Hân chợt cảm thấy xấu hổ, cô đã từng làm những chuyện như vậy sao?
Tự nhiên cô muốn biết tâm nguyện mà cô viết rồi chôn dưới gốc cây đó là gì?
Cô nói: “Đợi khi nào có cơ hội, anh và em về đó xem nhé.”
“Ừm!” Lục Hạo Thành mỉm cười, nói tiếp: “Lam Lam, về thôi em!”
em mà, anh cũng là của em, em cần gì, muốn gì, anh đều có thể làm cho em.”
Lam Hân nói: “Anh nói vậy thì em yên tâm rồi, nhưng mà từ giờ về sau anh ít nói những lời sến sằm đó đi nhé, em sợ những lời đó sẽ đẩy lùi chí tiến thủ của em mấy, mặc dù ăn bám rất nhàn nhã nhưng em không muốn là một kẻ chỉ biết ăn bám người khác, em không muốn đánh mát thể diện của bản thân.” Những lời này cũng chỉ là lời nói đùa của cô.
Lục Hạo Thành cũng cảm thấy có chút khó xử, anh cũng không Ấ ^.& ` 3x z.:.
0XÀ Ấ 3+ muôn cô mang tiêng là kẻ ăn bám, anh nói: “Đô ngốc, em phải làm biết bao nhiêu việc, cho dù em có muốn ăn bám thì cũng chẳng ai cho nhé!”
Lam Hân cũng mỉm cười nhìn anh, nói: “Cũng đúng, nhưng mà chỉ cần như hiện tại là em hạnh phúc lắm rồi, những thứ anh cho em cũng chưa cần lắm.” Cô muốn tự làm mọi thứ bằng chính sức lực của mình, như vậy mới là hạnh phúc thực sự.
Lục Hạo Thành mỉm cười, không nói gì nữa, nắm tay dắt cô vào trong thang máy.
Trong một quán cà phê cao cấp, sang trọng.
Tiếng nhạc du dương mang đến cho người ta một cảm giác thư thái, cách thức trang trí không gian thì khiến người ta cảm thấy hoa lệ, lộng lẫy, đẹp mắt.
Quán cà phê không đông khách lắm, nhưng ai ai cũng đang nói chuyện rất vui vẻ.
Bên cửa sổ có hai khách nữ trang điểm rất lộng lẫy, sang trọng.
Trong đó có cả Cố An An.
Cố An An vốn cũng chỉ định thử thôi, nào ngờ Bùi Dao Tỉnh lại đồng ý gặp cô ta.
Cô An An gọi hai cốc cà phê và hai phần cá tuyết nướng.
Sau đó, cô ngồi đợi ở chỗ bên cửa sổ, ngước mắt lên đã thấy Bùi Dao Tinh mặc một bộ váy liền thân, bó sát, màu đỏ tươi, thân hình thon gọn, hấp dẫn chuẩn số đo của người mẫu, ngũ – quan cũng không hấp dẫn lắm nhưng bù lại với thân hình gợi cảm kia, bà ta toát lên một khí chất mê hồn người, là kiểu mẫu mà đám đàn ông thích.
Cố An An cười nói: “Cô Bùi, nhận được tin cô đồng ý gặp em, em cảm thấy rất vui và cũng rất bất ngờ.”
Lúc gọi cho Bùi Dao Tỉnh, cô ta còn cố tình nói mình là Cố An An, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Có Thị, đã từng cùng Lam Hân được đề cử làm học trò của Lý Nghệ Na.
Nhưng cuối cùng, cô ta đã không được Lý Nghệ Na chọn lựa.
Chuyện này mặc dù vẫn chưa công khai chính thức nhưng rất nhiều người trong ngành đã biết chuyện.
Sau khi biết chuyện này, Bùi Dao Tinh cũng có suy nghĩ giống với Lý Nghệ Na.
Cô ta cố tình nói thân phận của mình ra như vậy cũng là vì muốn thu hút sự chú ý của Bùi Dao Tỉnh.
Quả nhiên, Bùi Dao Tinh đã đồng ý gặp cô ta.
Bùi Dao Tinh nở nụ cười điềm đạm, đôi môi căng mọng, đầy sức sống, khí chất đầy mình, nói: “Tôi cũng muốn đến xem xem, người được Lý Nghệ Na từng tuyển chọn là người như thế nào? Tôi cũng là người thẳng thắn, không thích vòng vo tam quốc, em đưa tác phẩm của em cho tôi xem thử đi.”
Cố An An đã chọn thiết kế mới nhất của mình để mang đến cho Bùi Dao Tỉnh xem.
– Bùi Dao Tinh cầm lấy bản thiết ké, lật lật vài trang rồi gập lại.
Sau đó đưa lại cho Cố An An.
Cố An An nhận lấy thiết ké, lo lắng, mỉm cười nói: “Để cô phải chê cười rồi, em mới đi làm nên vẫn còn chưa nhiều kinh nghiệm, nhưng em vẫn luôn có gắng và hi vọng ông trời sẽ cho em một khung trời trong xanh để tung cánh, phát triển tài năng của mình.”.