Chuyện này ông ta nhất định phải điều tra, nếu quả thật là vợ mình làm, thực sự rất khủng bố.
Tần Ninh Trăn sẽ trở thành cơn ác mộng của Lục Dật Kha.
Ông ta khẽ lắc đầu nói: “Không dối quản lý Lam, mỗi lần tôi gặp A Thành, chưa từng nói qua một câu tử tế, cho tới bây giờ chúng tôi đều cãi nhau rồi chắm dứt đối thoại.
A Thành lần nào cũng làm tôi tức giận muốn nổi điên, khiến tôi cũng không muốn suy nghĩ đúng sai.
Một thời gian dài như vậy, tôi vẫn nghĩ là nó cố tình gây sự.
Dù sao thời điểm tôi ép Mộ Thanh rời đi, hai chị em nó đều chứng kiến.
Hai đứa vẫn mang thù hận, tôi cũng biết.”
Lam Hân yên lặng nhìn đối phương, giờ phút này, con người đầy kiêu ngạo kia cũng chưa từng cúi đầu, rõ ràng là ông ta sai lầm, nhưng vẫn tỏ ra như mình đúng.
Con người ta, mặc kệ là có lỗi với ai, cũng không thế có lỗi với người thân yêu nhất, lại càng không thể có lỗi với chính mình.
Lam Hân thấp giọng nói: “Chủ tịch, tôi không có tư cách nghị luận chuyện năm đó đã xảy ra, nhưng hôm nay chủ tịch đã tìm tới tôi, vậy tôi cũng muốn thay mẹ tôi nói một câu.
Bà năm đó rời đi, là bị phu nhân hiện tại của ông ép buộc, hơn nữa lấy tính mạng giám đốc Lục và chị gái ra đe dọa.”
Lam Hân không nhiều lời, cô cũng không thèm châm ngòi ly gián, chỉ là thay mẹ minh bát bình, tuy rằng những lời này không gợn nỗi sóng gió, nhưng ít nhất nói ra, trong lòng cũng thấy thoải mái.
Lục Dật Kha chợt phẫn nộ, kích động hỏi: “Chuyện này, là Mộ Thanh tự mình nói cho cô 2?”
“Đúng! Chỉ vài ngày trước.” Lam Hân không biết, liệu ông ta có biết chuyện năm đó không, cũng mặc kệ có biết hay không thì cô vẫn muốn nói.
Có một số việc sai lầm rồi, không có gì có thể cứu vớt, chỉ có thể tìm một con đường thích hợp hơn mà bước tiếp.
Cô nghĩ như vậy, mẹ cũng là nghĩ như vậy.
Tuy nhiên sự hối hận cũng rất quan trọng, dù sao lúc hối hận có thể cảm nhận được nhiều điều, khiến người ta ý thức sai lầm của bản thân, cũng sẽ luôn luôn nhắc nhở chính mình sẽ không tái phạm.
Lam Hân nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Chủ tịch, tôi cần phải trở về, tôi đã tới giờ làm việc.”
Lục Dật Kha khẽ gật đầu, ánh mắt thâm thúy trải đời nhìn Lam Hân, đôi mắt chuyển động, giống như đang kể hết một đời người, trải qua bi thương ly hợp, cũng gặp qua vô số hứa hẹn, nhưng cuối cùng bao nhiêu hứa hẹn cũng tan thành mây khói khi gặp người kế tiếp.
“Quản lý Lam, rất cảm ơn cô có thể tới gặp tôi, cũng cảm ơn cô, nói cho tôi biết chuyện của Mộ Thanh.
Đối với chuyện năm đó tôi rất hỗ thẹn, hiện tại chỉ muốn biết bà ấy sống có tốt không.
Chỉ cần bà ấy sống tốt, tôi sẽ không vướng bận, cũng không quấy rày.”
Ông ta còn mặt mũi nào đi gặp Mộ Thanh chứ?
Lấy tư cách gì đây?
Lam Hân giờ phút này mới nhìn ra được nỗi đau sâu thẳm của người đàn ông từng oai phong một cõi này..
Con người không phải cỏ cây, dù có là người có ý chí sắt đá, suốt đời cũng không thể bình thản ung dung, gặp biến không sợ hãi.
Cô nói: “Cám ơn chủ tịch đã hiểu, mẹ tôi đối với chuyện năm đó, còn chưa hoàn toàn buông bỏ, chờ lúc bà đã giữ bỏ được quá khứ, lúc đó gặp nhau, có lẽ cũng không có hận, ít nhất cũng có thể thản nhiên ngồi xuống nói vài câu.”
Lục Dật Kha nghiêm nghị “Quản lý Lam, tôi biết mình nên làm như thế nào”
“Tôi mua cà phê cho cô, một ngụm cô cũng chưa uống, đây là thành ý của tôi, cô thưởng thức chút, tôi đi trước.”
Lục Dật Kha nói xong, không đợi Lam Hân trả lời, liền ngang nhiên mà đi.
Lam Hân nhìn theo, bóng lưng kia rộng rãi mà tiêu điều.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn ly cà phê trước mặt, cô thật sự không quá thích uống cà phê, sau khi uống nếu bị nắc, mùi cà phê xộc lên thật sự chịu không nỗi.
Nhưng cô cũng muốn ném thử, có người nói, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, khi uống cũng sẽ có mùi vị khác.
Cô cúi đầu, bưng lên ly cà phê, hời hợt uống một ngụm, “Đắng quá.”
Lam Hân cong môi cười, đáy mắt một mảnh bình tĩnh, đứng dậy và chậm rãi rời đi.
Cô vẫn đi rất chậm, đi tới cửa, lại hơi ngửa đầu, ánh mặt trời có chút chói chang, cô miễn cưỡng nheo mắt, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi toàn thân khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Lam Hân đứng trước cửa một lúc mới đi ra ngoài.
Một bóng đen lao tới, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô cũng không nhìn rõ người tới, đang muốn nhường đường, lại bị đối phương hung hăng đẩy ngã xuống đất, mọi chuyện xảy ra bắt ngờ không kịp phòng.
Ngay sau đó, như có nước gì đó hất lên mặt cô.
Kể GÀ Vi ¿ ” Lam Hân đau đón kêu lên.
Ngửi được mùi xoài, toàn thân như nhũn ra.
Trước quán cà phê, những người đi qua đều vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Cố Ức Sầm cười lạnh nói: “Lam Hân, đồ có người sinh không ì người dưỡng, hôm nay tôi giáo huân cô.
Nghe nói cô dị ứng với xoài, tốt nhất nên ném trải vị này đi, cô dám làm cho nhà họ Cố xấu mặt, tôi cũng dám khiến cô khó coi.”
Lam Hân đang đau đớn, ngay lập tức cũng hiểu được đối phương là Cố Ức Sầm.
Cố Ức Lâm sẽ không làm như vậy.
Cô bắt đầu run rầy, cả cuộn tròn người vì đau đớn.
Mà lúc này, Lam Tử Tuần đang rảnh rỗi ra ngoài dạo, vô tình đi tới cửa công ty cả mẹ, cậu chọt nghĩ, đã đến đây rồi, thì qua thăm mẹ và chú Lục vậy.
Vừa mới qua đường đã nghe giọng nói có chút quen thuộc, nhìn lại, thật là mẹ.
“Mẹ, mẹ…… ” Lam Tử Tuấn chạy như điên qua.
Nhìn thấy mẹ đau đớn cuộn mình trên mặt đất, cả người đều là nước xoài.
SMG Sai ” Cậu sợ hãi gọi mẹ, biết rõ mẹ sợ nước xoài đến mức nào.
Nhanh chóng đem áo khoác cởi ra, Tử Tuấn lau nước xoài trên mặt Lam Hân.
Sau đó cậu ném áo khoác sang một bên, lại cởi ra áo sơ mi trắng còn lại, lau đi nước xoài trên tóc của mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa sót ruột vừa bắt lực.
Xung quanh bắt đầu ồn ào, người vây xem thấy cảnh tượng như vậy đều đau lòng nhìn hai mẹ con.
Cố Ức Sầm cũng có chút giật mình, không phải là hơi quá tay rồi chứ?
Nước xoài chảy vào mắt Lam Hân, mắt cũng không mở ra được, nghe được giọng của Tiểu Tuấn, cô vươn tay đến, “Tiểu Tuấn, là con sao?” Giọng cô run rẫy, người vô cùng khó chịu.
Lam Tử Tuấn bắt lấy tay cô, “Mẹ, đừng sợ, là con.”
Lam Hân vừa nghe lời này, khóe miệng nhọt nhạt nở nụ cười, cũng chậm rãi hôn mê bắt tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...