Cẩn Hi nghé mắt nhìn thấy cô, khuôn mặt tràn ngập sắc cười, cười ôn nhu, hiền dịu, ánh mắt lộ ra vẻ nhu tình, chỉ có đôi mắt cười ấy là nhìn cô từ trước đến nay vẫn không đổi.
"Lam Lam, việc mua nhà này là việc lớn, chúng ta phải lực chọn tốt, em đã nhờ bạn em xem cho chị rồi, thấy căn nào thích hợp ngay lập tức sẽ gọi điện cho em, chị cũng không cần phải lo lắng, sẽ tìm được chỗ thích hợp thôi."Cẩn Hi vỗ vỗ ngực, xoa đầu cô.
Lam Hân hơi mím môi, nhìn thấy ánh mắt của Cần Hi tràn đầy niềm cảm động, "Cảm ơn em! Cần Hi, luôn ở bên cạnh chị, đi cr một ngày, em cũng đã rất mệt rồi."
"Ha ha.."Cần Hi không nhịn được liền bật cười, cô đối với anh, luôn là cái loại tình cảm cảm kích.
"Cười cái gì?"Lam Hân trừng mắt nhìn anh, cô có nói cái gì buồn cười sao?
Nhưng nụ cười này của Cản Hi, đã lâu lắm rồi cô không thấy.
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻở công ty của anh, chính là giống với Lục Hạo Thành, dáng vẻ lạnh lùng của tổng tài.
Mấy năm nay, anh đã cố gắng để công ty trở thành vị trí đầu tiên trong ngành thương nghiệp ở thành phố Phàn này, năng lực của anh có thể nói là nhiều thủ đoạn.
Nhưng Cẩn Hi ở trước mặt cô, giống như anh trai nhà bên vậy, bảo vệ cho rất tốt.
Cần Hi nhìn thấy trên quần áo cô có dính dầu mỡ, bèn vươn tay lấy tờ giấy, nhẹ nhàng lau giúp cô:"Chị xem chị này ăn uống cũng giống hệt Kỳ Kỳ, bắn chết đi được."
Lam Hân uất ức nhìn vào con vịt nướng,:"Còn không phải là tại chúng hay sao?"
Cẩn Hi cười nhìn cô, nhìn, đây mới chính là Lam Lam của anh, còn nói ra được cái lí do đáng yêu như vậy.
Lam Hân bỗng ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nóng giận, nói to:"Không đúng, Lạc Cẩn Hi, em như vậy là đang ghét bỏ chị sao?"
Lạc Cẩn Hi bị giống nói to của cô làm cho giật mình, anh nhanh chóng nhin xung quanh, người qua đường đều không nhịn được quay đầu nhìn hai người họ.
Không biết lại tưởng đội tình nhân này đang cãi nhau?
"Aya, bà nội của tôi ơi, chị không thể nói nhỏ đi à?Ai không biết lại tưởng em đang bắt nạt chị đấy?"
"Em vốn dĩ là đang bắt nạt chị rồi còn gì nữa" Cô dương mắt lên nhìn Cẩn Hi, đôi mắt trong suốt ấy đang tỏ vẻ ra như là có người bắt nạt, oan ức.
Lạc Cẩn Hi:".
Anh bắt nạt cô lúc nào?
Sao anh lại không nhớ gì nhỉ?
Anh đột nhiên dừng chân, ảnh đèn đường chiếu sáng lên gương mặt anh, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp trai của anh lại càng thêm sáng rạng.
Anh nhanh miệng nói:"Lam Lam, em thực sự là không có ức hiếp chị, chị từ khi nào đã nhỏ mọn như vậy rồi?"
"Vừa mới" Lam Hân dõng dạc trả lời.
"Hừ" Lạc Cần Hi bỗng hừ một cái, rồi tiến về phía trước, để lại cho Lam Hân cái dáng vẻ tức giận.
Lam Hân thấy vậy, trừng mắt nhìn anh, mọi chuyện không nên như thế này.
Cô vội vàng đuổi theo Cần Hi, đi bên cạnh Cẩn Hi nói:"Cẩn Hi, em tức giận gì chứ, chị từ lúc nào nói chuyện mà không dễ nghe chưa?"
"Vừa mới" Cẩn Hi cũng học theo ngữ khí vừa rồi của Lam
Hân mà phản bác lại cô.
"Ah" Vẻ mặt phức tạp của Lam Hân.
"Lạc Cần Hi, em thật là nhỏ mọn, chỉ có thế này thôi mà em cũng muốn trả thù sao?" Con ngươi đen láy của cô linh hoạt chuyển động, tỏ vẻ oan ức.
Nam thanh nữ tú, trên đường lớn, khiến cho người qua đường không màng lí do mà ngoảnh đầu nhìn bọn họ.
"hic hic.." Cần Hi không nhịn được liền cười, anh nhìn vào đôi mắt trong như nước mùa thu của cô, giống như một đứa trẻ vô tôi, giống như nước suối trong, như núi không đáy, đơn thuần.
Anh nhiều lúc không nhịn được liền muốn bắt nạt cô, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đẹp này, trong lòng anh lại không đành lòng.
"Còn cười?"Lam Hân tức giận nhìn anh.
Lúc đi làm, cô chính là người vô cùng nổi trội, là người làm việc công tư phân minh.
Lúc ở cùng với Cần Hi và mấy đứa trẻ, cô mới là một Lam Hân chân thực, ấm áp dễ thương, lúc thi làm nũng, lúc thì cười không thấy mặt trời đâu.
Cô thích cái cuộc sống không cần phải giả tạo như này.
"Được rồi, em không cười, mau ăn đi!Để nguội là ăn không ngon đâu, nhưng em cũng phải nói trước với chị, sáng ngày em em qua đón chị, chúng ta cùng nhau ăn sáng, ăn sáng xong, chúng ta lại cùng nhau đi tìm."Cẩn Hi dặn dò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...