Lục Hạo Thành đứng dậy, rót một ly nước đưa cho cô, “Lam Lam, uống chút nước, em nghỉ ngơi trước đi.”
Lam Hân nhận ly nước, cười cười: “Tôi ở cùng Kỳ Kỳ, anh ngủ trên ghé dài đi, không thể không ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Lục Hạo Thành nghe xong thì ôn nhu cười, ánh mắt thâm thúy “Lam Lam, em quan tâm tôi như vậy, tôi sẽ nghe lời em.”
“Sao tự dưng anh trở nên như vậy nghe lời vậy?” Lam Hân cười nói, đem ly nước vừa uống xong đặt xuống.
Lục Hạo Thành vẫn lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt nhu tình, miệng cong lên, giọng nói càng ôn nhu hơn: “Lam Lam, tôi nói rồi, tôi sẽ là chồng của em, tất cả mọi chuyện sau này, đều nghe em.”
“Khi“KHÙ…:“ ” Lam Hân nghe xong liền bị sặc.
Lục Hạo Thành nhanh chóng vỗ lưng cho cô: “Lam Lam, xem em kìa, không cần quá kích động, tôi ở ngay cạnh, không cần nóng vội.” Giọng anh đùa giỡn tự như trẻ con, nhưng lại tràn ngập tình ý.
Lam Hân bị sặc tới đỏ mặt, ánh mắt oán hận nhìn người nào đó, ai cho anh sự tự tin như vậy, nói cũng thật văn vẻ.
Thật ra lời Lục Hạo Thành có vẻ rất nghiêm túc, thâm tình, cô cũng không phải không nghe ra được.Nhưng đối với Lục Hạo Thành, cô thật sự không có suy nghĩ đến phương diện kia.
Hiện tại vẫn rất tốt, về chuyện yêu đương, đúng là cô vẫn chưa nghĩ tới.
“Lục Hạo Thành, ạm…..
anh có thể không nói mấy câu làm tôi sợ hãi được không? Sau này còn sống chung một mái nhà, sẽ không được tự nhiên.”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu nói: “Lam Lam, thói quen sẽ thành tự nhiên, rất nhanh tôi sẽ hình thành thói quen.
…… Không, hiện tại đã có thói quen cùng mọi người ở chung.” Trong giọng nói, lộ ra niềm kiên định, dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận.
Lam Hân hơi trầm xuống, liếc mắt nhìn anh một cái,: “Lục Hạo Thành, đừng phá hủy thanh danh của tôi, hiện tại đã đủ loạn rồi, tuy rằng tôi không quan tâm bên ngoài đồn đãi chuyện nhảm nhí, nhưng cũng phải vì người nhà suy nghĩ một chút, phải không?
Còn nữa, anh chính là đối tượng toàn bộ phụ nữ ở thành phố Giang đều muốn gả cho, tôi đây sẽ bị…..
Không, hiện tại đã bị người ta thịt.”” Có lúc cô thật sự lo lắng, chỉ sợ mình vừa mới đến cửa công ty đã bị một đám phụ nữ vây quanh ném trứng thối.
Lục Hạo Thành vừa nghe, nhìn cô thật sâu, không nói gì.
Vì cái gì?
Lúc anh chân thành nghiêm túc, cô không tin lời anh nói, mà những lúc nói giỡn trêu chọc, cô lại tin.Con đường tình cảm này, chỉ sợ khó tìm thấy lồi ra.
– Anh hơi cúi đầu cười, thời gian sẽ chứng minh tắt cả.
“Lam Lam, ngủ đi! Em cũng mệt mỏi một ngày.”
Lam Hân nhìn thoáng qua thấy đôi mắt bình thường thâm trầm sắc lạnh kia, giờ lại rất ôn nhu ấm áp.
Mỗi một lần nhìn ánh mắt anh trở nên như vậy, tim cô sẽ kích động đập nhanh hon.
“Được!” Cô khẽ gật đầu.
Lục Hạo Thành đứng dậy, đem cô ôm lấy, đặt cô nằm cạnh Kỳ Kỳ.
Giường bệnh đủ lớn, một nhà ba người bọn họ nằm cùng cũng vừa đủ.
Nhưng mà Lục Hạo Thành không sợ đất không sợ, chỉ sợ người phụ nữ trước mặt này nổi giận, có tâm nhưng không dám làm.
Anh vừa buông Lam Hân xuống, đã thấy cô kêu lên.
Lục Hạo Thành cúi đầu thì thấy tóc cô đang quấn lấy cúc áo anh.
“Lam Lam, đừng nhúc nhích.”
Lam Hân tuy rằng da đầu rất đau giờ phút này cũng không dám động.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu, vẻ mặt chăm chút gỡ từng sợi tóc của cô.
Trên người cô có hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, khiến anh cứ muốn tiến gần hơn, Căng thẳng quá mức, anh không có gỡ được tóc rối ngược lại còn xiết thêm vài vòng.
PA uất cày ” Lam Hân lại ăn đau, đầu cũng tiếng gần hướng ngực anh thêm vài phần.
Lục Hạo Thành thấy chuyển động nhỏ của đối phương, tim đập cũng không tự chủ được nhanh hơn.Đáy lòng nhanh chóng xẹt qua một tia vui sướng, đối với người con gái này anh đúng là không có cách khống chế tâm tình.
Hơi thở mát lạnh ập tới, khuôn mặt Lam Hân nháy mắt ửng đỏ, mặt như ánh nắng chiều.
“LG Lục Hạo Thành, cuối cùng thì anh có gỡ ra được không vậy?” Cô nói xong, hơi vặn vẹo, trong giọng nói mang theo căng thẳng khó che dấu.
Lục Hạo Thành nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, yết hầu khêu gợi chuyển động xuống: “Lam Lam, chờ một chút, sắp gỡ được rồi.”
Anh hít sâu một hơi, cố bình tĩnh để bản thân không nghĩ lung tung, thật sự nghiêm túc “giải cứu” mấy lọn tóc của cô.
Hơi thở của anh phả vào gáy, Lam Hân nhìn thấy vẻ bối rối của anh, trong mắt còn chứa sự dịu dàng, không khỏi rung động Lục Hạo Thành cũng ngưng mắt nhìn qua, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh thấp giọng hỏi: “Lam Lam, ngại quá, lần sau nhất định chú ý”.
Lam Hân nhìn anh cần thận lựa từ nói, nhịn không được nở nụ cười.
THH gác.
” Mắt cô sáng ngời, giống như nước suối trong suốt thấy đáy, cười nói: “Lục Hạo Thành, thật đúng là rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của anh? Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh, ánh mắt đầy sát khí, thật giống như tôi tới gần anh sẽ tan thành cát bụi.
Cùng với hiện tại so sánh, giếng hai người khác nhau.”
Cô nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh, đôi mắt đó âm trầm mà lộ ra nguy hiểm.
Lục Hạo Thành chăm chú nhìn cô: “Lam Lam, lúc đó nếu biết là em, nhất định sẽ không đối xử như vậy.”
“Đúng rồi, Lam Lam, chiếc khăn em làm mát, tôi đã tìm được rồi, đang ở chỗ tôi.”
“AI” Lam Hân vừa nghe, mắt đẹp sáng ngời, “Tìm được thì tốt quá, lúc nào anh nhớ thì mang qua cho tôi, mặt trên là bức tranh Kỳ Kỳ vẽ, lúc ấy tưởng đã đánh rơi, tôi cũng rất sốt ruột.”
Lục Hạo Thành gật đầu, “Được.”
Anh kéo chăn qua đắp cho cô, sau đó lại đi qua ghế dài nằm, kéo ghế tới gần giường bệnh anh tắt đèn phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn nhỏ.
Sau đó, anh nằm xuống, cố gắng nằm gần chỗ Lam Lam một chút, chắc hẳn tối nay sẽ không mắt ngủ.
Lần đầu tiên, có Lam Lam ở gần như vậy, anh có thể an tâm ngủ một giấc.
Lam Hân vừa thấy, trừng lớn mắt, “Lục Hạo Thành, anh chuyển đến đây ngủ làm gì vậy?”
Lục Hạo Thành lại chậm rãi nhắm mắt lại, “Lam Lam, ngủ đi, tôi mệt rồi.”
Lam Hân không nói gì, nhìn thấy anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cô cũng chỉ có thể yên lặng không nói gì.
Nhưng mà nằm cạnh Lục Hạo Thành, cho dù là mệt, cô cũng cảm giác ngủ không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...