Hai người đi thẳng lên tầng năm, ra khỏi thang máy, Mộ Thanh nhìn thoáng qua, nhìn Kỳ Kỳ nói: “Kỳ Kỳ, cháu ở chỗ này chờ bà một chút bà, bà đi vệ sinh, sẽ nhanh thôi.”
“Vâng!” Lam Tử Kỳ khẽ gật đầu, liền đứng tại chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trong trí nhớ của cô bé rất ít khi tới bệnh viện, mùi thuốc khử trùng này thật sự rất khó chịu.
Mà Lam Hân, vừa đi tới trước mặt Lâm Mộng Nghi, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mộng Nghi đang nỗi điên đã giơ tay tát lên mặt Lam Hân một cái không thương tiếc.
Lam Tử Kỳ cũng nghe thấy tiếng vang.
Cô bé nghỉ ngờ nhìn vào hành lang, lại thấy mẹ mình bị đánh.
Tim bé như thắt lại, người vừa bị đánh là mẹ mình sao?
Lam Tử Kỳ đang muốn đi qua, bỗng nhiên lại thấy Lâm Mộng Nghi đang muốn đánh cái tát thứ hai.
Lam Tử Kỳ co rút, chay nhanh tới.
“HOD ” Cái tát thứ hai lại giáng vào mặt bên kia của Lam Hân, Lâm Mộng Nghĩ ra tay rất nhanh, cái tát đầu tiên Lam Hân bị đánh cho ngơ ngác, cái thứ hai lại không hề dự tính trước đánh, nhất thời trên mặt đỏ bừng.
À Lâm Mộng Nghỉ tức giận nói: “Lam Hân, thứ độc ác tàn nhân, cháu của tôi đã không còn, cái mạng rẻ rách của cô có chết mười lần cũng không bù đắp được.”
Lam Hân hơi thống khổ nhắm mắt lại, không nói gì.
‘MGI ” Cố Ức Lâm nhìn thoáng qua Lam Hân, cảm thầy bất lực với mẹ mình “Không được bắt nạt mẹ tôi.” Lam Tử Kỳ bỗng nhiên chạy đến đứng trước mặt Lam Hân, lớn tiếng hét lên, đôi mắt trừng to căm tức nhìn Lâm Mộng Nghi.
Lam Hân bỗng nhiên nghe được tiếng con gái, cúi đầu nhìn cô bé “Kỳ Kỳ, sao con lại đến được đây.
……
Nhưng cô còn chưa nói xong, Lâm Mộng Nghỉ đã ngắt lời Lam Tử Kỳ: “Được đứa con ngoài dã thú này, tới đúng lúc lắm, hôm nay ta sẽ khiến cho mày xem loại mẹ có người sinh nhưng không có người dưỡng của mày là thế nào.”
Lam Hân vừa nghe Lâm Mộng Nghỉ nói, đau lòng đến mức sững sờ tại chỗ, cô không thể tin được, Lâm Mộng Nghi lại nói vậy trước mặt một đứa trẻ.
“Mẹ, đừng quá đáng quá.” Cố Ức Lâm thấy vẻ mặt Lam Hân đau khổ, tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt.
Lam Hân sững người, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.
Lam Tử Kỳ bỗng nhiên kích động mở miệng: “Tôi không phải tạp chủng, tôi là do mẹ sinh, tôi cũng không phải…… “Lam Tử Kỳ tức giận nói không nên lời, cô bé dùng sức đẩy Lâm Mộng Nghị, hiện tại chỉ nghĩ muốn bảo vệ mẹ thật tốt.
Không thẻ để mẹ khóc, nhìn mẹ rơi nước bắt toàn bộ thế giới của cô bé giường như đã sụp đỗ…
Lâm Mộng Nghỉ còn đang nổi nóng ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, bị Lam Tử Kỳ đẩy, bà ta càng tức giận, liền dùng sức đầy lại Lam Tử Kỳ.
Lam Tử Kỳ dù sao cũng chỉ là một đứa bé, lực yếu, cô bé bị đầy lui lại mấy bước, lại bị vấp chân, nháy mắt lăn xuống cầu thang.
TÀ x09, Kỳ Kỳ.” Lam Hân kêu lên thảm thiết, hai tay phản xạ vươn ra kéo con gái nhưng vẫn chậm hơn một bước.
Lam Hân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy xuống.
“Kỹ Kỳ.
Kỳ Kỳ…..:.
” Sợ hãi cùng khẩn trương, khi cô chạy được nửa đường, Lam Tử Kỳ đã lăn xuống chân cầu thang, khuôn mặt nhỏ ngửa lên đầy máu.
Lam Hân vừa thấy, dưới chân mềm nhũn, cuống quít nên quên mắt mình đang xuống cầu thang, bước hụt một bước rồi phát ra một tiếng thét kinh hãi, cũng lăn xuống.
Lăn xuống chân cầu thang, Lam Hân cũng không quan tâm bản thân đang đau đớn, nhanh chóng ôm Kỳ Kỳ mặt đầy máu..
“
Nhưng Lam Tử Kỳ đã nửa tỉnh nửa mê, hai mắt khép hờ, vẫn còn có ý thức, lại nhìn chằm chằm vào mẹ.
“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, con đau ở đâu, nói cho mẹ.” Lam Hân vô cùng đau đón, trán cô cũng đang rỉ máu, từng giọt từng giọt trên khuôn mặt đầy máu của Lam Tử Kỳ máu của hai mẹ con trộn lẫn.
Nhưng mà, Lam Hân gọi vài tiếng, Lam Tử Kỳ đều không có phản ứng.
Lâm Mộng Nghỉ cùng Cố Ức Lâm bàng hoàng chứng kiến cảnh hai mẹ con ngã cầu thang.
Mộ Thanh từ trong WC đi ra, chứng kiến rõ ràng cảnh tượng vừa rồi.
Bà chạy tới với tốc độ nhanh nhát, đẫy Lâm Mộng Nghỉ ra, chạy xuống cầu thang Lâm Mộng Nghỉ bị Mộ Thanh đẩy một cái, lập tức hoàn hồn, nhìn bà ta kinh ngạc hộ một tiếng, “Chị Mộ Thanh.”
Mộ Thanh không thèm để ý bà ta, mà vẫn chạy đến trước mặt Lam Hân.
Nhìn thấy thấy con gái run rầy ôm Kỳ Kỳ, bà nhanh chóng ôm lấy cô bé.
Đau lòng nhìn Lam Hân tiều tụy, nén đau lòng nói: “Lam Lam, không sợ, mẹ đến đây, đừng sợ.”
Lam Hân nghe được giọng của mẹ, nâng mắt thì nhìn thấy Mộ Thanh.
NO II: 2.
” Cô đau đón gọi một tiếng.
Mộ Thanh thấy vậy, tim lại càng đau, nức nở nói: “Lam Lam, nhìn mẹ, chúng ta hiện tại đưa Kỳ Kỳ đi chữa trị, Kỳ Kỳ sẽ không có việc gì, nhưng con phải tỉnh táo, có mẹ ở đây, những người mặt nạt con ta sẽ bắt họ trả giá, được không, không có ai có thể bắt nạt được con gái cưng của mẹ.”
Lam Hân đò đẫn nhìn bà, đáy mắt đã có chút tia sáng, nhưng vẻ mặt vẫn rất thống khổ, cô gật đầu.
“Chị Mộ Thanh.” Lâm Mộng Nghỉ lại gọi một lần nữa, bà ta không thể tin được mình vừa nhìn thấy Hứa Mộ Thanh, người đã biến mất hơn 20 năm trước, lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, hơn nữa, lại là mẹ của Lam Hân, này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Mộ Thanh lạnh lùng nhìn Lâm Mộng Nghi, nghiền răng nói từng chữ: “Lâm Mộng Nghỉ, cô nghe rõ cho tôi, cháu gái tôi không phải tạp chủng, hơn nữa con gái tôi có tôi dạy dỗ, không cần cô phải lên mặt, nhưng thật ra chính con gái cô mới là lại có người sinh không người dưỡng, vẫn âm thầm đối phó con gái tôi.
Lâm Mộng Nghi, nếu cháu gái tôi xảy ra chuyện, cô có mười cái mạng cũng không đền nổi.”
Mộ Thanh tức giận lấy lời của Lâm Mộng Nghỉ chế nhạo trả lại bà ta.
Lâm Mộng Nghỉ sao có thể trở nên như vậy, ngay cả một đứa bé cũng ra tay được.
“Chị Mộ Thanh, tôi…… ” Lâm Mộng Nghỉ không lời nào để nói, vừa rồi bà ta kích động lại nổi giận nên mắt đi lý trí.
Nhìn Mộ Thanh đứng đó Cố Ức Lâm cũng vô cũng khiếp sợ, bà ấy là mẹ của Hạo Thành.
Mộ Thanh ôm lây Kỳ Kỳ, có chút chật vật, dù sao Kỳ Kỳ vóc dáng cao, lại là một cô bé tham ăn vặt.
Sau khi đứng vững bà.
lại kéo Lam Hân.
Mộ Thanh biết giờ cô vừa sợ hãi lại lo lắng, nhìn thấy Kỳ Kỳ toàn là máu, bà cũng sợ hãi: “Lam Lam, chúng ta đi, cứu Kỳ Kỳ quan trọng hơn.”
Lam Hân đột nhiên hoàn hồn, giúp đỡ Mộ Thanh, hai người chạy xuống dưới lầu.
Cố Ức Lâm vừa thấy, cũng bất chấp nhanh chóng chạy tới, anh nhìn thấy Lam Hân khó khăn bước đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...