Tay Lam Hân chống xuống đắt trước, cỗ tay cô đau nhói.
Lam Hân vội ngắng đầu nhìn Cố An An, cô đoán chắc rằng chuyện này là do cô ta cố tình bày ra.
Cô nhanh chóng nhìn vẻ mặt đây hói lỗi của Cố An An, đôi mắt trong sáng của cô tràn đầy sự lạnh lùng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Cố An An cười nhạt, giọng điệu lãnh đạm: “Nếu trưởng phòng Lam vẫn ổn thì tôi xin phép về chỗ làm việc trước.
Tôi sẽ làm lại bản báo cáo phân tích thị trường mà cô muốn, hi vọng đến lúc đó cô sẽ thấy hài lòng.”
Nói xong, Cố An An xoay người thu dọn tài liệu trên bàn, bước lên đôi giày cao gót 8 phân rồi kiêu ngạo bước đi.
Lam Hân nhìn cô ta rời đi hẳn rồi mới từ từ đứng dậy, nhìn cỗ tay đang tím bằm lại.
Cô khẽ cắn răng, cảm thấy có điều gì đó không ồn.
Mặc dù trong lòng lo lắng vậy, nhưng Lam Hân cũng không bận tâm thêm nữa, vội vàng đi về phía nhà vệ sinh..
Khi Cố An An đi ra ngoài, cô ta cố ý liếc nhìn phòng làm việc của Lục Hạo Thành, thấy Lục Hạo Thành không tới làm việc, nên yên tâm là anh không nhìn thấy cô ta lên tầng 25, sẽ không nghỉ ngờ gì cô ta.
Hai lần giám định ADN vừa rồi, cô nghỉ ngờ là có Lục Hạo Thành nhúng tay vào.
Lần này, cô ta gửi nó đến một nơi bí mật hơn, xem Lục Hạo Thành có biết được không?
Lục Hạo Thành, nếu Lam Hân đúng là Cố Ức Lam thì anh mãi mãi sẽ không có được cô ấy.
Cô ta cố tình đến sớm như vậy, vì biết Lam Hân rất có trách nhiệm với công việc, nghỉ một tuần không đến làm việc thì chắc chắn hôm nay cô sẽ đến sớm hoàn thành công việc đang dang dở quả nhiên, Cố An An đã đoán đúng.
Người phụ nữ ngốc nghéch này sao phải cố gắng làm việc như vậy? Gả cho một người đàn ông tốt chẳng phải tốt hơn saol Nếu là Cố An An thì cô ta nhất định sẽ gả mình cho một người giàu có, nhưng tình yêu của những người giàu có chỉ là giao dịch chứ làm gì có tình yêu.
Giữa cô ta và Lục Hạo Khải cũng vậy, sau ngần ấy năm nằm trong vòng xoáy đó, cô ta đã hiểu rằng việc đính ước hôn nhân giữa hai gia tộc thực sự có thể đem lại rất nhiều lợi ích.
Vì cô ta chỉ là con gái nuôi nên luôn lo lắng sẽ mắt đi sự che chở từ nhà họ Có.
Hai anh trai cũng không thương cô ta lắm, thái độ của họ với cô ta cũng rất bình thường, thậm chí có lúc cô ta còn nghĩ dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, có thể gả cho hai người họ cũng là ý hay.
Đáng tiếc là họ đều không có tình cảm với cô ta.
Từ nhỏ cô ta luôn nghe lời hai anh trai, không bao giờ dám phản bác lại, vì sợ sẽ khiến họ tức giận và không thích mình.
Dù đã chịu đựng điều đó trong nhiều năm, hai anh trai nhà họ Có vẫn thờ ơ, lạnh lùng với cô.
Vậy nên, cô ta càng lo lắng, bát an hơn.
Cô ta liếc nhìn vài sợi tóc trên tay, cười nham hiểm, Cố Ức Lam, nếu thật sự là cô, tôi nhất định sẽ tặng cô một món quà lớn!
Lúc Lam Hân ởi vệ sinh quay lại văn phòng, Ninh Phi Phi đã đến làm.
Lục Hạo Thành và Âu Cảnh Nghiêu cũng đã đến.
Ngay khi Lục Hạo Thành biết được Cố Tích Hồng đã đến làm việc, anh thậm chí còn không đến văn phòng của mình, mà trực tiếp đến văn phòng của Lam Hân.
Trong khoảng thời cô không đến làm việc, anh cảm thấy một ngày dài như một năm, anh vô cùng vui sướng vì cuối cùng cũng có thể yêu đương rồi.
Anh vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng của Ninh Phi Phi.
“Trưởng phòng Lam, sao chị đến sớm vậy?”
Lam Hân đang ngồi trước máy tính, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím, nói: “Đã mấy ngày chị không đi làm, việc dồn lại nhiều quá.
Hôm nay phải làm xong mọi việc để báo cáo với sếp Lục thì chị mới yên tâm.”
Đây đều là công việc mà cô phụ trách nên cô không thể dồn đống lại, để công việc dở dang như vậy được.
Cô có thể hoàn thành công việc ở nhà, nhưng vì muốn dành thời gian bên cạnh các con của mình, cô rất ít khi làm việc ở nhà..
Kỳ Kỳ thường trách cô không có thời gian chơi với hai anh em, nghe con gái trách móc đến lần thứ ba, Lam Hân đã nhớ như in trong lòng, cô cố gắng hoàn thành mọi công việc ở công ty, không mang việc về nhà làm.
Về đến nhà, cô chỉ muốn vui vẻ bên cạnh người thân.
Ninh Phi Phi cười nói: “Trưởng phòng Lam, thấy chị có trách nhiệm với công việc như vậy, nhìn lại bản thân mình, em cảm thấy rất xáu hổ, nhưng nhìn chị làm việc chăm chỉ như vậy, em cũng tự tin hơn về tương lai.”
Môi trường có thể thay đổi con người, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng mà, làm việc với người nào thì sẽ học được phẩm chát của họ.
Thực ra những người toàn tâm toàn ý với công việc rất ít.
Cùng làm việc với Lam Hân một thời gian sẽ phát hiện được rằng, Lam Hân là một người rất xuất sắc, đặc biệt là trong công việc, cô là người rất tận tâm, tỉ mỉ, chăm chỉ, nỗ lực.
Thời gian gần đây, những tin đồn thất thiệt trên mạng cũng làm tổn thương đến Lam Hân rất nhiều, nhiều lúc sự tự tin và can đảm mà cô có được không phải được tiếp nhận từ bên ngoài mà do chính tự bản thân cô tiếp sức cho mình.
Những người hiếu thắng, cuối cùng, thường thân bại danh liệt, không được như ý nguyện.
Ngược lại, những người luôn chăm chỉ làm việc như cô càng không phung phí thời gian, rảnh rỗi bàn chuyện phiếm, vô ích như vậy.
Đôi khi không phải bạn không làm mà là bạn coi việc chăm chỉ như một thói quen, để tâm bạn thực sự tĩnh lại, tích lũy tất cả kinh nghiệm lại giúp bản thân trưởng thành nhanh hơn.
Lam Hân ngắng đầu nhìn cô cười nói: “Phi Phi, em cũng rất có trách nhiệm với công việc mà.”
Lục Hạo Thành mỉm cười bước vào nói: “Cả hai em đều rất có trách nhiệm với công việc.
Tập đoàn Lục Thị quả thực rất may mắn, vinh hạnh khi có được hai nhân viên xinh đẹp, chăm chỉ như hai em..”
Ninh Phi Phi nghe xong lời của Lục Hạo Thành liền sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lục Hạo Thành, sau đó cười nói: “Sếp Lục, đây là lần đầu tiên em thấy sếp nói đùa đấy.”
Lục Hạo Thành nhìn cô khẽ nhếch mép, cười nói: “Chẳng lẽ thường ngày tôi không gần gũi mọi người sao?”
Ninh Phi Phi đột nhiên không nói gì, thế nào là không gần gũi chứ?
Rõ là lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám đến gần.
Ninh Phi Phi là cấp dưới nhỏ bé, cô luôn nghĩ, trong nhịp sống bận rộn này, ai ai cũng thờ ơ, nghĩ đến lợi ích riêng của bản thân, không ít người khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng băng giá, khiến người khác khó mà cảm nhận, hiểu được nội tâm của họ.
Cô cho rằng Lục Hạo Thành cũng là một người như vậy.
Lam Hân cười nói: “Sếp Lục, anh hỏi vậy thì ai dám trả lời chứ?
Nếu làm anh không vui, chỉ cần một câu nói của anh thôi là chúng tôi có thể mắt việc rồi.”
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày nhìn cô, đến Lam Lam cũng nói như vậy thì chắc hẳn anh là người không gần gũi mọi người.
Anh hỏi: “Lam Lam, chân em đã khỏi chưa?”
Mấy ngày nay anh ấy rất bận và đã cố gắng không gửi WeChat cho cô, vì sợ rằng một khi liên lạc với cô, bản thân anh sẽ không thể chịu được mong muốn gặp cô.
Lam Hân biết Lục Hạo Thành quan tâm đến mình, cười nói: “Anh yên tâm, tôi rất trân trọng sức khỏe của bản thân, nếu ốm không đến làm được, tôi cũng không ép buộc bản thân phải cố đâu.”
Có sức khỏe, muốn kiếm bao nhiêu tiền cũng được..
Lục Hạo Thành lúc này mới yên tâm gật đầu, nói: “Khỏi rồi thì tốt.”
Anh mỉm cười rồi quay người ra khỏi văn phòng.
Ninh Phi Phi nhìn Lam Hân mỉm cười tò mò, thần bí.
“Trưởng phòng Lam, ánh mắt sếp Lục nhìn chị thực sự rất khác biệt.
Hai người có đúng là đang hẹn hò như lời đồn lan truyền trên mạng không?”
Nghe xong câu nói này, Lam Hân chỉ biết mỉm cười.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...