Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

“Đúng đấy, các cậu chẳng tinh mắt gì cả, mấy đứa nó đều là con của Lục Hạo Thành tôi đây.” Lục Hạo Thành đắc chí, tự hào nói.

Mộc Tử Hoành liếc mắt nhìn anh, đùa rằng: “Lục Hạo Thành, sao lần nào cậu cũng thích khoe vậy?”

“Cậu phải nghĩ đến cảm nhận của những thằng bạn còn cô đơn một mình của cậu chứ, phải khiêm tốn lại để tích đức cho con cháu nữa chứ.”

Âu Cảnh Nghiêu từ từ đứng dậy, dáng vẻ tao nhã, lịch lãm.

Anh không nói gì, ôm máy tính đi ra ngoài.

Thái độ của anh như thế này khiến cho người ta có cảm giác sầu não, trầm mặc.

Lục Hạo Thành nhìn sang Mộc Tử Hoành, đột nhiên đổi ý tốt, nói: “Mộc Tử Hoành, cơ hội của cậu đến rồi đó, nghe nói Nhạc Cần Nghiên và Ôn Lãng đang cãi nhau.”

“Hả…” Mộc Tử Hoành nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lục Hạo Thành, trong lòng không khỏi vui mừng xúc động, gương mặt tuấn tú của chàng trai trẻ bỗng đỏ ửng lên hệt như đang yêu.

Mộc Tử Hoành vội nắm lấy tay Lục Hạo Thành, nói: “Lục Hạo Thành, cho tôi xin nghỉ phép ba ngày nhé, vì nàng vợ tương lai của mình, tôi phải đến Phàn Thị một chuyến.”

Nếu không đi, cứ ngồi ở đây đợi chờ mãi anh cũng không yên lòng, anh không thể chịu thua, chí ít là trong chuyện này, anh không thẻ để mình rơi vào tình thế bé tắc, không lối thoát được.

Cuộc sống lúc thăng lúc trầm, anh muốn bản thân phải mạnh mẽ hơn nữa để đá bay tên Ôn Lãng kia đi, chỉ có vậy anh mới có thể sát cánh bên Nghiên Nghiên mãi mãi.

Lục Hạo Thành thấy vẻ mặt hớn hở của Mộc Tử Hoành, liền cười nhạo, nói: “Mộc Tử Hoành, chúc mừng cậu sắp thoát é, nhằm giúp cậu không bỏ lỡ cơ hội thoát ế này, tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày, đi mau đi.”


“Cậu nhớ chăm sóc cho cậu con trai của tôi nữa nhé, nhớ phải mời thằng bé đi ăn bữa ngon lành nữa đấy!”

Mộc Tử Hoành nghe đến đây, liếc mắt nhìn anh: “Lục Hạo Thành, cậu nói thì lúc nào chẳng hay!”

“Nhưng bữa ngon lành mà cậu bảo có giá bao nhiêu chứ, đừng chỉ nói không thôi, cậu phải hành động ngay nữa mới đúng chứ?”

Mộc Tử Hoành vê vê hai đầu ngón tay trước mặt anh.

Lục Hạo Thành thấy gương mặt lạnh lùng, tuần tú thường ngày của Mộc Tử Hoành giò đã pha thêm chút keo kiệt liền nói châm chọc: “Mộc Tử Hoành, một thằng đàn ông bủn xỉn, keo kiệt như cậu mà cũng đòi tán đổ đám con gái sao?”

Mộc Tử Hoành nghe xong liền bật cười, nói: “Lục Hạo Thành, cái này thì cậu sai rồi, tôi không bao giờ keo kiệt với bạn gái của mình, nhưng mà….” Mộc Tử Hoành vừa cười vừa lấy tay ấn vào lồng ngực có cơ chắc khỏe của Lục Hạo Thành, nói: “Nhưng với người như cậu thì tôi phải keo kiệt!”

Lục Hạo Thành buồn trĩu, buồn bực nói: “Mộc Tử Hoành, tôi là người như thế nào?”

“Haha…” Mộ Tử Thành võ võ vai anh, thản nhiên nói: “Lục Hạo Thành, là người như nào thì tự cậu biết rõ, nếu muốn tôi mời con trai cậu đi ăn thì cũng đơn giản thôi, cứ chuyển tiền qua ví We Chat cho tôi là được!”

“Ba ngày tới tôi vắng mặt thì cũng đừng gọi điện cho tôi, cũng đừng có nhớ tôi quá, tôi chắc chắn sẽ không bắt máy đâu, chỗ đó cũng xa Giang Thị, nên là nếu cậu có chuyện gì quan trọng cần giải quyết, tôi cũng chẳng về được đâu! “

Mộc Tử Hoành vừa đi vừa nói, quay lưng về phía Lục Hạo Thành, vẫy tay chào tạm biệt.

Lục Hạo Thành không nói nên lời, anh lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng của Lục Hạo Thành, quay về bàn tiếp tục làm việc.

Mộc Tử Hoành vội đi luôn, thậm chí còn không về lại phòng làm việc của mình.

Âu Cảnh Nghiêu đang nghe điện thoại, bỗng thấy Mộc Tử Hoành vội vội vàng vàng đi ra, anh bèn cúp điện thoại, hỏi: “Cậu đi đâu vậy, pháp nhân bên Khương Thị đã thay đổi thủ tục, hôm nay buộc phải hoàn tất, cậu đi nhé!”

Mộc Tử Hoành khẽ mỉm cười rồi dừng bước, nhìn Âu Cảnh Nghiêu với gương mặt vui mừng rạng rỡ, nói: “Việc này cậu đến Bộ Tư pháp giải quyết đi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ nghỉ phép ba ngày đi theo đuổi vợ tương lai!”



Mộc Tử Hoành nói xong, thang máy cũng vừa tới, anh mỉm cười giơ tay chào tạm biệt rồi bước vào trong thang máy.

Sau đó Mộc Tử Hoành còn nói khẩu hình “vất vả cho cậu rồi”

với Âu Cảnh Nghiêu, vẻ mặt hớn hở, đắc chí, lịch lãm.

Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng nhìn theo từng cử chỉ của Mộc Tử Hoành, vẻ mặt rầu rĩ.

Nhìn đống tài liệu chất đầy trên bàn, Âu Cảnh Nghiêu trừng mắt một cái rồi lại tiếp tục chăm chỉ làm việc.


Còn ở nhà Lam Hân thì..

“Cốc…cốc…cốc!” Lam Tử Kỳ gắng sức gõ cửa phòng anh trai.

“Anh ơi, anh đang làm gì trong đó mà mãi chưa chịu ra thế?”

“Anh mà không ra ngay bây giờ thì em tự đi một mình nhé?”

“Anh làm chuyện gì trong đó mà phải giữ bí mật đến mức suốt ngày khóa trái cửa thế hả?”

Lam Tử Kỳ đứng ngoài cửa càm ràm mãi không thôi.

Những ngón tay nõn nà của Lam Tử Tuấn gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt, cậu tranh thủ nhìn về phía cửa nói vọng ra: “Kỳ Kỳ, em đợi anh một chút nữa nhé, lát anh ra ngay, anh đang thay quần áo.” Lam Tử Tuần lấy bừa một cái cớ.

Chết tiệt!!!

Mấy tên khốn này dám bình luận chửi mẹ!

Cậu mắt kha khá thời gian mới xử lý xong tất cả các bình luận đói – ` Lam Tử Kỳ chau mày, vẻ không tin, lại tip tục gắng sức gõ của.

Cô bé nói: “Anh à, thay quần áo mắt hai tiếng sao? Anh ở trong đó suốt hai tiếng rồi đó? Anh tính mà xem, đợi xe buýt rồi lại phải đi tàu điện ngầm, cả đi cả về cũng mắt gần hai tiếng đồng hồ rồi, thế thì thời gian đi nhà sách được mấy đâu cơ chứ?”

Lam Tử Kỳ ủ rũ, không nói gì nữa, quanh đây không có hiệu sách nên cô và anh trai đành phải đến trung tâm thành phó.

“Két..két!” Cửa phòng mơ, Lam Tử Tuấn bước ra.

Lam Tử Kỳ nhìn chằm chằm anh trai, vẻ hờn dỗi, nói: “Anh à, anh chẳng phải vẫn đang mặc bộ đồ ban sáng sao?”


Lam Tử Tuấn liếc cô bé một cái, nói: “Đi thôi, chẳng phải em bảo không đủ thời gian sao?” Lam Tử Tuấn vừa nói vừa đi về phía trước.

Lam Tử Kỳ tò mò đi sau cậu.

Thời gian cứ trôi đi, còn Lam Hân dạo gần đây bận tối mắt tối mũi.

Những năm qua đã cho cô thấy rõ rằng, bản thân cô luôn muốn biết làm thế nào để thắng được số phận, làm thế nào để tự mình nắm giữ vận mệnh của mình!

Cuộc sống này rất tàn nhẫn, cô muốn bản thân thay đổi để ứng biến với sự tàn nhẫn đó, vậy nên cô trước giờ vẫn luôn chăm chỉ, cố gắng làm việc!

Ngay cả khi đên căng tin ăn cơm, cô cũng rất vội vàng.

Lục Hạo Thành cũng đang muốn tổ chức một triển lãm trang phục quy mô lớn, trang phục là thước đo cho sự phát triển của kinh tế, nghệ thuật, kinh tế, cơ hội tốt như vậy cô không thể bỏ lỡ được.

Và công ty cô cũng đang tập trung kinh doanh các mẫu trang phục nữ độc đáo, sang trọng nữa chứ.

Thời trang thì không ngừng thay đổi, mùa nào cũng yêu cầu thiết kế phải mới mẻ, độc đáo!

Vì vậy, mùa nào cô cũng rất bận!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui