Lam Hân đột nhiên nhớ nhung
Lam Hân tao nhã uống hết một hơi, cô không hiểu rượu vang cho lắm, cô cảm thấy rượu vâng đều là một Vị.
Cần Hi đeo găng tay lên, nhìn thấy Lam Hân cười, cầm mấy con tôm lên bóc cho cô,”Lam Lam, nào, đây là con tôm mà chị thích ăn nhất.” Cần Hi trực tiếp đưa tôm đến trước miệng Lam Hân.
Lam Hân cũng không khách khí, mở miệng ra, cười rồi ăn tiếp.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Lục Hạo Thành dường như tối sầm lại.
Động tác vô cùng thân thiết, còn không phải là quan hệ yêu đường hay sao? Âu Cảnh Nghiêu không nói gì nhìn anh, yên lặng mà an.
Lam Hân cũng đeo găng tay vào, tự mình bóc tôm, cô cảm thấy tự mình bóc mới có vị ngon.
“Oa, thật là ngon, thời gian này có chút bận, chị đã rất lâu rồi chưa được ăn, yêu chết cái vị này, Cẩn Hi, quán ăn này đặc biệt truyền thống đáy.”Lam Hân cười nói.
“Ừ” Cần Hi cười gật gật đầu.
Anh cũng ăn rất nhanh, hai người tranh nhau ăn, như vậy mới có tư vị, hầu hết là mấy con tôm đều bị họ ăn sạch rồi.
“Lam Lam, cái cuối rồi nhường lại cho em đi.”Cẩn Hi một bên đưa tay vào, một tay còn lại chuẩn bị bóc.
Lam Hân nhìn anh, vẻ mặt oan ức:”Cần Hi, cái cuối cùng này không phải là nên để lại cho chị ăn sao? Em ăn nhiều hơn chị rồi>” Cần Hi nhanh chóng ăn miếng thịt rồi nhanh tay lấy con tôm lên, giơ lên rồi nhìn Lam Lam vẻ đăc ý cười.
Lam Hân bĩu môi, đôi mắt to trong tỏ vẻ uất ức.
Cần Hi nhìn thấy được là cô đang giả vờ, bóc vỏ xong,vẫn là không nhẫn tâm ăn, cười cười, rồi lại đêm điếng trước miệng của Lam Hân.
Lam Hân ăn xong mới vui vẻ cười.
Trong mắt người ngoài, hai người họ giống như một đôi nam nữ đang yêu nhau thắm thiết vậy.
Nhưng trong mắt của Lam Hân, Cẩn Hi chỉ là người bạn tri kỉ duy nhất của cô.
Một bữa cơm, hai người ăn uống rất là vui vẻ.
Lục Hạo Thành lúc này lại giống như tượng sáp.
“Lam Lam, có muốn đi xem phim không?” Cẩn Hi uống một ngụm nước rồi nói.
Lam Hân thấy trời vẫn còn sớm, cô nhanh chóng lắc đầu, “Cần Hi, em về nghỉ ngơi đi, chị đi xung quanh đây xem có căn phòng nào phù hợp không?”
Chương 38: Lam Hân đột nhiên nhớ nhung Lam Hân có chút vội vàng, qua hai tháng nữa mấy đứa trẻ sắp phải đi học, cô phải tranh thủ thời gian mới được.
Cần Hi đứng dậy không yên tâm nói:”Lam Lam, em đưa chị đi, chị đơn thuần như thế này, em sợ chị bị người ta lừa.” “Xí”Lam Hân trừng mắt nhìn anh cười.
“Vậy thì em đợi chị một lát, chị đi toilet rửa tay.” Lam Hân đứng dậy, đưa túi sách cho anh.
“Ừ, chị đi đi.”Cầẩn Hi cười, thuận tay cầm lấy túi xách của Lam Hân, ngồi xuống đợi cô.
Lam Hân đi ra, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Cô đứng trước gương rửa tay.
Bỗng nhiên, từ trong gương cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Lam Hân không nghĩ họ lại oan gia ngõ hẹp đến thé.
Về thành phố Giang ngày thứ hai đã gặp được bọn họ.
Kí ức của bảy năm về trước, nỗi đau ấy vẫn luôn hiện hữu trong đầu cô.
Dày xé tâm can cô từng ngày từng đêm.
Khương Tĩnh Hàm và mẹ của cô ta có như thế nào đi chăng nữa thì hai người họ vẫn là như cũ.
Đặc biệt là Khương Tĩnh Hàm, so với bảy năm trước thì hiện giờ có phần quyền rũ hơn.
Nhìn thấy hai người họ ngày càng gần, cô bỗng có cảm giác đau đón, trong chốc lát không biết phải làm như thế nào? Cô vẫn chưa có đủ dũng khí để đối diện với những sự độc ác mà hai mẹ con họ làm ra.
Lam Hân vẫn luôn nhìn vào hai mẹ con dang nói chuyện cười đùa từ trong gương.
Bỗng nhiên bên cạnh cô yên lặng .
Lam Hân nhìn sang, là Lục Hạo Thành.
Cô chưa kịp nghĩ gì, liền nhanh chóng đi về phía Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đã thấy Lam Hân rồi, nhìn thấy vẻ mặt đâu khổ của Lam hân, anh vừa muốn lên tiếng, thì điều khiến anh không kịp trở tay chính là Lam Hân lại tỏ vẻ yêu thương nhung nhớ.
“Lục tổng, xin anh, một chút là được rồi.”Giọng nói của Lam Hân khẩn cầu có chút run sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...