Tầm mắt Lục Hạo Thành. lại chuyển qua mặt Đào Mộng Di .
Mộc Tử Hoành tháy tình hình, lại biết có trò hay để xem, nhà họ Khương biết chân tướng thì như thế nào?
Chỉ cần Lam Hân không thừa nhận, Lục Hạo Thành có thể làm cho Lam Hân vĩnh viễn là Lam Hân, sẽ không có nửa điểm quan hệ với nhà họ Khương.
Nhưng còn không chờ Lục Hạo Thành mở miệng, Khương Trí Xa bước tới trước mặt anh, cười nói: “Giám đốc Lục, chắc anh đã nghe một số tin đồn của người phụ nữ này, cô ta là con gái nuôi của nhà họ Khương chúng ta, nhà chúng ta nuôi cô ta lớn, cô ta cũng không nói được lời cảm ơn.Giám đốc Lục, anh thật sự muốn hợp tác với con người như vậy để làm khó xử nhà họ Khương sao?”
Lục Hạo Thành vừa nghe, mặt như nổi bão, ánh mắt như dao bắn về phía Khương Trí Xa.
Khương Trí Xa vừa thấy ánh mắt đáng sợ này, ngay cả một người đàn ông như hắn cũng cảm giác da đầu run lên.
Mộc Tử Hoành vừa thấy, tên Khương Trí Xa bị ngu hay sao vậy, chắc bị chuyện xảy ra làm choáng váng rồi, mới dám nói ra chuyện này trước mặt Lục Hạo Thành.
Đào Mộng Di ở bên cạnh cũng nói:: “Giám đốc Lục, tôi không biết tại sao anh đột nhiên mua lại công ty nhà chúng tôi, nhưng trước khi người phụ nữ này xuất hiện, nhà chúng tôi vẫn yên ổn. Tôi muốn biết nguyên nhân anh đột nhiên muốn mua lại công ty, có liên quan đến người phụ nữ này không? “
Lục Hạo Thành nghiêm nghị đứng không nói tiếng nào, ánh ban mai xuyên qua cửa sỏ, chiếu rọi vào người anh, khiến anh trông càng thêm khí thế nghiêm nghị.
Mái tóc đen ngắn bị gió hất lên, ngũ quan như tượng tạc thâm thúy lại kiêu ngạo, môi mỏng gợi lên vẻ cao ngạo lại châm chọc, anh khí bức người.
Lam Hân cũng mím môi đỏ mọng không nói gì, chờ Lục Hạo Thành nói.
Lục Hạo Thành luôn sinh ra cảm giác áp chế, khi anh ta chưa nói, những người đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự áp chế mạnh mẽ, khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của anh ta.
Qua hồi lâu, Lục Hạo Thành cuối cùng cũng lên tiếng : “Khương phu nhân, trước khi nói chuyện này trước mặt tôi, đầu tiên nên suy nghĩ bản thân mình đã làm cái gì?”
“Giám đốc Lục, tôi có thể làm cái gì chứ?” Đào Mộng Di khó hiểu nhìn qua.
Lục Hạo Thành liếc mắt nhìn Mộc Tử Hoành ở cạnh, Mộc Tử Hoành nháy mắt hiểu rõ , anh cười tiến lên một bước, cười gian xảo.
“Khương phu nhân, bà sẽ không quên mình đã làm gì chứ?
Quản lý Dương từ phòng nhân sự và quản lý phòng thiết kế Viên Viên, mấy năm nay hai người họ, cũng cho nhà họ Khương các người không ít tin tức tốt nhỉ?
Nếu không phải Khương Tịnh Hàm chạy đến công ty chúng tôi làm loạn, chúng tôi thật đúng là tra không được, bọn họ đều là người nhà họ Khương.”
“NV. it ” Đào Mộng Di ngạc nhiên nhìn Mộc Tử Hoành.
Chuyện này do trước đây bận rộn nên bị bà ta quên mắt.
Huống chỉ, Viên Viên bán đứng tập đoàn Lục Thị, cái đó không liên quan gì đến bà ta, làm sao họ phát hiện ra?
Lam Hân liếc nhìn Lục Hạo Thành, hóa ra bọn họ đã biết thân phận của Viên Viên từ lâu, hơn nữa, thương trường như chiến trường, ai đến làm việc trong công ty có năng lực thì đương nhiên sẽ bị kiểm tra.
Chẳng trách, Lục Hạo Thành ngay từ đầu đã biết thân phận của cô.
Ánh mắt thâm trầm của Lục Hạo Thành dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hân, nhìn thấy cô một mình bơ vơ, trái tim anh co rút đau đón.
Cho nên, anh có một loại xúc động, nghĩ muốn đem cô mang giấu đi, bảo vệ cô thật tốt.
Đào Mộng Di giải thích với Mộc Tử Hoành: “Anh Mộc, không thể nói như vậy, nhà của chúng tôi cũng chỉ là quen biết bọn họ mà thôi, ngẫu nhiên trò chuyện có nói một chút về tập đoàn Lục Thị, lấy chức vị của bọn họ, có năng lực lấy được tin tức quan trọng gì đâu chứ?
Viên Viên là bạn của con gái tôi, điểm này tôi không phủ nhận, quản lý Dương cũng là chỗ quen biết mà thôi, chẳng lẽ tập đoàn Lục Thị nhưng chỉ vì vậy mà thu mua công ty chúng tôi sao?”
Lý do này, bà ta nghe thì thấy có chút gượng ép.
Mộc Tử Hoành cười lạnh hỏi lại: “Khương phu nhân, bà đi khắp thành phố Giang hỏi thăm xem, có ai dám xếp vào cơ sở ngầm ở tập đoàn Lục Thị, nhà các người là kẻ đầu tiên, còn nữa, bà cũng đừng quên , Khương Tịnh Hàm đã làm gì với quản lý Lam của chúng tôi?
Tập đoàn Lục Thị luôn luôn bao che khuyết điểm, không cho phép người ngoài chèn ép nhân viên của chúng tôi.”
Đào Mộng Di nghe vậy, khóe miệng bắt giác co rút, trước kia sao bà ta chưa từng nghe nói qua, tập đoàn Lục Thị lại bảo vệ nhân viên nội bộ như vậy?
“Anh Mộc…… Ặ “Khương phu nhân, tôi phải nói rằng kế hoạch mua lại của chúng tôi sẽ tiến hành theo kế hoạch ban đầu. Công ty của bà sắp thua lỗ và chỉ còn một vỏ bọc. Chúng tôi không hề thích công ty này, cái chúng tôi thích chỉ là vùng đất công ty bà đang trụ mà thôi. ” Mộc Tử Hoành lạnh giọng ngắt lời.
Bọn họ vạn lần không nên, không nên động vào “trái tim” của Lục Hạo Thành .
Vì sự biến mất của Lam Hân, Lục Hạo Thành mấy năm nay đã phải sống như thế nào, anh là người rõ ràng nhất.
Khương phu nhân này quả nhiên là một người không từ thủ đoạn, để bù đắp cho khoản thiếu hụt của công ty còn trồn thuế, một khi phát hiện ra chuyện như vậy, dù không thu mua thì gia đình họ cũng cách ngày phá sản không xa .
Đúng lúc này, điện thoại của Lam Hân đột nhiên đỗ chuông, là Cần Hy gọi tới .
“Alo, Cần Hy.” Lam Hân nhận điện thoại liền đi chỗ khác.
Lục Hạo Thành nghe được hai chữ Cần Hy, ánh mắt nháy mắt lại lạnh như băng .
Sự ghen tuông hiện rõ trên khuôn mặt điễn trai tao nhã đó.
Mộc Tử Hoành ngửi thấy mùi dắm chua (ghen tuông), cả người không tự chủ được cách xa Lục Hạo Thành ba bước.
Trước kia, hai từ Lam Lam, là cắm ky của Lục Hạo Thành.
Hiện tại, hai từ Cần Hy, là kẻ thù của cậu ta, hơn nữa còn là tình địch lớn nhất.Lục Hạo Thành cũng sẽ có tình địch, lại phải nói Nhạc Cần Hy cũng thật sự là một nhân vật tuyệt vời.
Cả nhà Đào Mộng Di vẫn không chịu rời đi.
Lam Hân đi nghe điện thoại, bọn họ cũng lằng lặng đứng tại chỗ.
“Lam Lam, anh điều tra được, nhà họ Khương mấy năm nay vì bù khoản thiếu hụt đã trốn thuế lậu thuế, Người điều hành một số câu lạc bộ dưới danh nghĩa của họ đang hoạt động phi pháp. Chỉ cần những chuyện này bị lật tẩy, họ liền xong rồi.”
“ÒI” Lam Hân có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại tính cách của Đào Mộng Di, quả thực không có việc gì là không làm được.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cẩn Hy, anh cứ gửi thông tin qua cho em xem một chút.”
“Được! Lam Lam, anh chỉ cho em một ngày để suy nghĩ, chuyện này nếu em không làm, tôi thay em làm.
Anh biết mấy năm nay, lòng em rốt cuộc có bao nhiêu hận, nhưng cũng biết em là người thiện lương, dù sao bọn họ từng nuôi em lớn.
Nhưng, Lam Lam, em niệm tình cũ, nhà họ Khương không nhớ ân tình này đâu.”
Nhạc Cần Hy nói xong, khiến Lam Hân run lên.
Trong đầu lại nhớ đến những lời mà Đào Mộng Di nói lúc gọi điện cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...