Lam Hân nhìn điện thoại, người gọi đến là mẹ cô.
“A lô, mẹ ạ!” Giọng cô có chút yếu ớt.
“Lam Lam, con ở bệnh viện nào, mẹ đến chăm sóc con?”
Giọng Mộ Thanh đầy lo lắng.
Lam Lam hơi nhíu mày, nói: “Mẹ, mẹ về rồi ạ, sao mẹ biết chuyện con đang nằm viện?”
“Lam Lam, mẹ vừa về đến nhà, mẹ và bố con giò sẽ đến thăm con, con nói cho mẹ địa chỉ bệnh viện đi?”
Lam Hân nhìn quanh, cô cũng không biết mình đang ở bệnh viện nào nữa.
“Mẹ, mẹ không cần đến đâu, con truyền nước xong sẽ về ngay, mẹ với bố vừa về cũng mệt nên ở nhà nghỉ ngơi đi ạ, con cũng sắp truyền nước xong rồi.”
“Lam Lam, một mình con ở đó có ồn không?” Mộ Thanh lo lắng hỏi.
“Không sao đâu mẹ, có anh Lục ở đây cùng con rồi.”
“Ừm, vậy cũng được, có Hạo Thành ở cùng với con thì mẹ yên tâm hơn rồi!”
Lam Hân: “2”
Mẹ đang nghĩ gì vậy?
Đêm hôm, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, mẹ đương nhiên sẽ nói yên tâm rồi.
Rốt cuộc mẹ thích Lục Hạo Thành đến cỡ nào cơ chứ?
Lam Hân khẽ lắc đầu, cô thực sự không theo kịp tốc độ trở mặt của mẹ.
“Mẹ, vậy con cúp máy trước nhé, truyền nước xong con sẽ về ngay.”
“Ừm, Lam Lam, vậy đi về cẩn thận nhé con, mẹ sẽ nấu ít cháo, lát con về là có cháo nóng ăn rồi.”
“Vâng, tốt quá, vừa hay con cũng đang đói!” Lam Hân mỉm cười ấm áp, cảm giác có người ở nhà chờ đợi mình thật hạnh phú!
c Lam Hân cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Lục Hạo Thành nhờ anh để lên tủ.
Lục Hạo Thành cầm lấy rồi cất đi!
Anh suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Lam Lam, tôi có thể xem ảnh của mẹ em được không?”
Anh chắc chắn rằng giọng nói anh nghe được là giọng của mẹ anh.
Anh nóng lòng muốn phi thẳng đến nhà Lam Lam để xác nhận điều này, nếu đúng là mẹ anh vẫn đang sống yên ổn thì anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Anh phải chống trả quyết liệt để khiến cho Tần Ninh Trăng phải chịu trách nhiệm và trả giá cho những gì bà ta đã gây ra.
Lam Hân giật mình, tò mò hỏi: “Sao anh lại muốn xem ảnh của mẹ tôi?”
“Muốn…”
“Lam Lam.” Đột nhiên, Nhạc Cẩn Hy mở cửa bước vào phòng với vẻ lo lắng.
Khi Lục Hạo Thành nhìn thấy Nhạc Cần Hy đến, trong lòng anh bỗng nhiên thấy tức giận, sao đi đến đâu anh cũng gặp Nhạc Cần Hy chứ?
Đúng là bám dai như đỉa mài!
“Cần Hy, sao cậu lại tới đây?” Lam Hân mỉm cười nói, cô lại làm anh lo lắng rồi.
Nhạc Cần Hy trừng mắt nhìn cô, nói: “Chẳng phải cậu nói sẽ bảo vệ tốt cho bản thân mình sao, tại sao lại để đến mức phải nhập viện hả?”
Nhạc Cần Hy nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh, liếc nhìn Lục Hạo Thành một cái.
Hai người nhìn nhau, hai cặp mắt tức giận như muốn tóe lửa.
Đó là ngọn lửa tức giận, hết sức căng thẳng, chỉ chạm một cái sẽ bùng lên ngay!
Nhạc Cần Hy lạnh lùng nói: “Giám đốc Lục, cảm ơn anh, hôm nay vắt vả cho anh rồi, anh về nghỉ trước đi!”
Lục Hạo Thành ngước lên nhìn, hững hờ nói: “Cũng cảm ơn anh Nhạc đã cất công đến thăm, anh cứ về trước đi, lát tôi sẽ đưa Lam Hân về!”
Hai người bắt đầu lời qua tiếng lại, ngoài mặt thì không có gì nhưng trong lời nói chất đầy sự tức giận.
Nhạc Cần Hy nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười đắc chí, giọng điệu tự tin: “Không dám làm phiền giám đốc Lục nữa, dù gì chúng tôi cũng ở cùng nhau, tiện đường hơn.”
Lục Hạo Thành nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng đến ghê sợ.
Lam Hân và Cần Hy sống cùng nhau ư?
Sao lại thê chứ?
Nếu nói là khách hay đến chơi nhà Lam Hân thì anh còn tin được.
Nhạc Cần Hy thường đến nhà Lam Lam ăn tối, đó là sự thật.
Lam Hân cũng lấy làm ngạc nhiên nhìn Nhạc Cần Hy, cô cũng không ngờ anh lại nói vậy.
Lục Hạo Thành nhìn ánh mắt đắc chí của Nhạc Cần Hy, rủa thầm trong lòng: “Đúng là đắc chí sớm quá mà”.
Lam Hân hỏi: “Cẩn Hy, sao cậu biết tôi ở đây?”
Nhạc Cần Hy dịu dàng nhìn cô, nói: “Lam Lam, là Tiểu Tuần nói cho tôi biết.”
Lục Hạo Thành nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, anh cũng không nói cho Tiểu Tuần biết Lam Lam ở đây, làm sao Tiểu Tuần biết được chứ?
Không lẽ Tiểu Tuấn chính là người giúp đỡ anh và mọi người suốt mấy lần vừa rồi sao?
Nếu thực sự đúng như vậy thì điều đó thật không thể tin được.
Con trai Lục Hạo Thành quả đúng là thiên tài !!
Lam Hân nghỉ ngờ hỏi: “Lục Hạo Thành, anh cũng nói cho Tiểu Tuấn biết rồi sao?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, trời đất chứng giám, anh thật sự không nói cho Tiểu Tuấn biết cô đang ở bệnh viện nào.
Lam Hân hơi nhíu mắt, cũng không muốn biết câu trả lời nữa.
“Lam Lam, cậu còn thấy khó chịu ở đâu không?” Nhạc Cẩm Hy lo lắng hỏi.
Lam Hân cười gượng, nói: “Cẩn Hy, chỗ nào tôi cũng thấy khó chịu hết!”
“Cậu đấy, bảo cậu phải biết tự bảo vệ mình mà giờ thì sao, khó chịu chưa? Cậu không biết tránh à?” Nhạc Cần Hy vẻ đau xót nhìn cô, tuy rằng đang trách móc cô nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.
Lam Hân cười đùa: “Cẩn Hy, cậu không biết đâu, lúc nhìn thấy xoài thì tôi rất sợ, nhưng tôi lại không tránh kịp.”
Khương Tịnh Hàm chết tiệt!
Cô ta đã bắt nạt Lam Hân nhiều lần, đến từng này tuổi rồi mà cũng không học được cách kiềm chế bản thân!
Nhưng kể cũng lạ, áo đến thì đưa tay, cơm đưa đến miệng thì ăn, một tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô ta làm sao mà hiểu được nỗi khổ của người khác cơ chứ?
Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, em yên tâm đi, công ty chúng ta sẽ kiện cô ta vì tội cố ý giết người.”
Lam Hân cười mừng, nói: “Được đó, lần này phải cho cô ta nếm mùi đau khổ, nếu không cả đời này cô ta sẽ cứ thế lộng hành làm khổ người khác mắt.”
Nhạc Cần Hy nhìn túi nước đang truyền, thấy truyền nước đã xong liền bắm chuông báo, ngay sau đó có một cô y tá bước vào.
Thấy túi truyền nước đã truyền hết, cô y tá đỡ tay Lam Hân, rút kim truyền nước, sau đó dặn cô cách uống thuốc và số lần uống rồi mới bước ra ngoài.
Truyền nước xong, Lam Hân cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, mỉm cười, nói: “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh, hôm nay để Nhạc Cần Hy đưa tôi về là được rồi, anh về nghỉ trước đi!”
“Ngày mai tôi vẫn sẽ đi làm bình thường.”
Lục Hạo Thành liếc nhìn Nhạc Cần Hy, trong lòng nung nấu ý định muốn bóp chết Cần Hy.
“Lam Lam, em cứ nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe hẳn rồi hãy đi làm, em không phải lo chuyện công ty đâu!”
Lam Hân lắc đầu nói: “Không cần đâu, hôm nay truyền nước xong ngày mai tôi có thể khỏe lại như thường rồi, tôi hồi phục nhanh lắm, trước đây cũng vậy.”
Lục Hạo Thành bát lực nhìn cô: “Em đúng là đồ ngoan cố, cứ về nghỉ ngơi đi đãi”
“Ừm!” Lam Hân từ từ đứng dậy, Nhạc Cẩm Hy ngồi xuống, cầm lấy đôi giày đặt ở phía trước mặt cô.
Lục Hạo Thành liếc nhìn một cái, chau mày, đầy nhẹ Nhạc Cẳm Hy, ngồi xỗm xuống, cầm giày lên, cần thận đeo giày cho Lam Hân.
Trong lúc Lam Hân còn đang ngạc nhiên, sững người thì anh đã đeo giày xong cho cô rồi.
Nhạc Cẩm Hy đập tay lên trán, trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành.
“Lục Hạo Thành, anh …”. Lam Hân không thể tin vào mắt mình, không tin anh lại….
Lục Hạo Thành đứng dậy, thân hình cường tráng, vẻ mặt bảnh bao, ánh mắt ấm áp, sâu thăm, giọng điệu dịu dàng: “Lam Lam, đi thôi!”
Vừa nói, anh vừa quay người đi về phía trước, nét dịu dàng trong mắt anh mờ dần đi, môi anh khép chặt thành một đường thẳng, ngũ quan cân đối, càng nhìn càng thấy sâu thẳm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...