Cô cầm điện thoại nằm trên chiếc giường mềm mại mở tin nhắn wechat ra nhìn.
Là Ninh Phi Phi gửi báo cáo công việc cho cô.
Mỗi ngày Ninh Phi Phi sẽ gởi báo cáo tiến độ công việc cho cô, như vậy sau khi cô trở về, sẽ bót đi nhiều việc hơn!
Cô mỉm cười gõ hai chữ cảm ơn rồi gởi đi.
Đang muốn buông điện thoại xuống, thì bỗng nhiên thông báo wechat lại reo lên một lần nữa.
Cô lại cầm điện thoại lên nhìn, vừa nhìn thì sắc mặt cô liền thay đổi.
“Giám đốc Lam, hôm nay tôi không cần thận đụng trúng Cố An An, làm rơi tài liệu ở trong tay cô ta xuống đất, tôi nhìn thấy một tờ giấy giám định ADN bên trên viết tên cô và Cố phu nhân, nhưng tôi không thấy kết quả.”
Lam Hân đọc xong tin nhắn này, bỗng cảm thấy những gì mà ban ngày mình đoán đã đúng đôi phần.
Lễ nào thật sự là bà ta sao?
Có lẽ do ban ngày đã hoài nghi, nên lúc này, cô không ngạc nhiên và đau khổ như ban ngày.
Lam Hân trả lời tin nhắn của Ninh Phi Phi: “Phi Phi, cảm ơn cô, phiền cô giúp tôi giữ bí mật, chuyện này tạm thời đừng nói cho ai nghe cải”
Ninh Phi Phi cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Giám đốc Lam, cô yên tâm! Tôi sẽ không nói cho ai đâu!”
Lam Hân gõ hai từ cảm ơn rồi gởi đi, sau đó nằm xuống giường.
Cả người đau nhức, khiến cô mệt mỏi không ngừng, nhưng lúc này, cô lăn qua lăn lại trằn trọc nhưng không thể ngủ được.
Cố An An, tại sao cô ta lại làm giám định ADN cô và Cố phu nhân cơ chứ, lẽ nào cô ta cũng đang nghỉ ngờ sao?
Nhưng sao cô ta lại có được tóc của mình cơ chứ?
Lam Hân bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước, cô đi vệ sinh gặp phải Cố An An.
Có thể do nhìn thấy cô ta ở đằng xa, cô ta cũng không chào hỏi mình, cô luôn cảm thấy đôi mắt của cô ta quá ảm đạm, cô vốn không thích loại người đó.
Lam Hân lăn qua lăn về cho đến nữa đêm mới ngủ thiếp đi!
Cho đến ngày hôm sau lúc cô mở mắt ra, thì đã gần chín giò, cô nhìn thời gian rồi bị giật mình!
Chuyến bay lúc 10 giờ của cô, lộ trình bắt đầu từ đây, phải đến trước 40 phút.
Cô nhanh chóng bò dậy, sau khi mặc xong quần áo thì đi vệ sinh cá nhân.
Cả người bỗng nhiên trở nên bận rộn hơn, sau khi cô dọn dẹp xong mọi thứ, thì kéo hành lý ra khỏi cửa, lúc này vừa hay đúng 9 giờ.
Ngay khi vừa mở cửa, thì nhìn thấy Lục Hạo Thành cũng kéo hành lý đứng đợi ở ngoài cửa.
Anh ăn mặc giản dị, khiến cả người anh toát ra vẻ tự tại, khoảnh khắc nhìn thấy cô, đôi mắt lạnh lùng đó, bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lam Hân từ từ ngắng đầu, hồi phục lại sự lạnh lùng thông thường: “Lục tổng, chào!”
Lục Hạo Thành nghe xong, từ từ chau mày, ánh mắt nồng nhiệt ảm đạm đi trông thấy, cô thực sự tuyệt tình, thời gian trôi đi thì cô hồi phục lại sự lạnh nhạt ban đầu.
Đáy lòng của Lục Hạo Thành có chút đau đón.
Lục Hạo Thành trầm giọng nói: “Lam Lam, chào!”
*Đi thôi!” Lam Hân đi lên hướng về phía thang máy.
Ánh mắt của Lục Hạo Thành lặng lẽ nhìn vào bóng lưng gầy gò của cô, có chút đau lòng và bắt lực.
Lam Lam, rốt cuộc tôi phải làm gì với em đây?
Anh kéo vali và đi theo sau, đứng cạnh cô chờ thang máy.
Anh liếc nhìn cô nói, “Lam Lam, bên dưới có xe đưa chúng ta đến sân bay, chúng ta ngồi xe trực tiếp đi qua đó là được rồi!”
“Được!” Lam Hân gật gật đầu, không nói gì khác.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô như vậy, đáy lòng có chút bát lực.
Anh rất muốn trở lại mối quan hệ của ngày hôm qua, nhưng ngày hôm qua, là anh đã lợi dụng sự đồng tình của cô, mới đổi lầy được một ngày một đêm hạnh phú!
c “Lam Lam, đi thôi! Thang máy đến rồi.” Giọng điệu của Lục Hạo Thành rất bình thản, nhưng tận đáy lòng lại rất cay đắng.
“Được! Lam Hân không nhìn anh liền đi vào trong.
Vào thang máy, cả chặng đường, cả hai đều im lặng không nói lời nào.
Đến sân bay Giang thành, hai người họ cũng tự đón taxi về nhà, không nói chuyện nhiều với nhau.
Lục Hạo Thành trên đường đi, bỗng nhiên cảm thấy rằng anh đã bị cô lập bên ngoài thế giới của Lam Hân.
Cảm giác này khiến cho tâm trạng anh không ổn chút nào!
Nghĩ đến ngày mai lại là cuối tuần, cả hai lại không thể gặp nhau, trong lòng anh càng thậm tệ hon.
Lam Hân trở về nhà thì thấy Cần Hi đang ở đó.
Đang ngồi chơi rubik với tiểu Tuấn và Kỳ Kỳ trong phòng khách.
Thẩm Giai Kỳ đang dọn dẹp nhà cửa.
Lam Hân bỗng nhiên nhìn thấy Thảm Giai Kỳ, chọt nghĩ đến khả năng đó, nếu như là thật, vậy thì đứa trẻ trong bụng Giai Kỳ cha Không, không, không thể nào, Lam Hân luôn ngăn chặn khả năng này!
Cô kìm nén những cảm xúc trong lòng mình, mỉm cười rực rỡ: “Cần Hi, Giai Kỳ, tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ, tôi về rồi.”
“Wow! Mẹ về rồi.” Kỳ Kỳ giơ tay lên và vẫy vẫy Lam Hân.
Lam Hân nở một nụ cười, trở về nhà, cảm giác thật tốt!
“Mẹ!” Tiểu Tuấn cũng hét lên.
“Ừm! Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ, các con có ngoan ngoãn nghe lời không, không khiến Giai Kỳ lo lắng chứ?” Lam Hân hỏi.
Thảm Giai Kỳ đứng bên cạnh cười: “Lam Lam, anh em mấy đứa rất ngoan.”
“Ngoan thì tốt!” Lam Hân lúc này mới cười nhìn Cần Hi.
Cần Hi nhìn vào mắt cô, không dám nhìn thẳng, cúi đầu, có chút né tránh.
Lam Hân kéo vali đi qua đến trước mặt Cần Hi rồi dừng lại.
Lạc Cần Hi ngắng đầu lên, ngước lên từng tắc từng nắc để nhìn, thấy đôi mắt sâu thẳm của Lam Hân đang nhìn anh, anh né tránh rồi từ từ cúi đầu.
Lam Hân nhìn vào mắt anh đầy bát lực.
“Cần Hi, lên lầu đi, chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng!” Nói xong, cô kéo vali và đi lên lầu.
Tiểu Tuấn nhìn thấy, mỉm cười hỏi: “Chú Lạc, có phải chú đã đắc tội mẹ con rồi không?”
Ánh mắt của Lạc Cần Hi xấu hỗ gật gật đầu: “ừm!”
Anh có chút bất lực ừm một tiếng.
Rồi từ từ đứng dậy chậm rãi đi lên lầu.
Đêm qua sau khi gọi điện xong thì anh thưởng mình hai cái bạt tai, lúc đó anh đã quá kích động rồi!
Nhưng sau cuộc gọi đó anh đã hồi hận!
Cho dù trong lòng Lam Lam không có anh, thì anh cũng muốn được lặng lẽ bảo vệ bên cạnh cô.
Chí ít như vậy, anh muốn gặp thì có thể gặp được cô.
Nhưng mối quan hệ giữa hai người họ đang bề tắc, Lam Lam không muốn gặp lại anh nữa, anh nên làm gì đây?
Anh yêu cô, nhưng nêu như cô có thê tìm được hạnh phúc của mình, thì anh cũng sẽ không ngăn cản.
Tuy nhiên, gia đình Lục Hạo Thành phức tạp, âm mưu không ngừng, anh thực sự không yên tâm!
Biết hôm nay cô sẽ trở về, sáng sớm anh đã đến đây để chờ đợi.
Chờ để nói tiếng xin lỗi cô!
Nhưng cho dù bước đi của anh chậm đến mức nào, thì cầu thang hai tầng cũng nhanh chóng kết thúc.
Lam Hân pha hai tách cà phê, đặt nó trên bàn trên ban công, và ngồi chờ Cần Hi.
Ở đây bày rất nhiều cây cảnh, biến nó trở thành một khu vườn trên bầu trời, rất đẹp!
Lam Hân thích nhất là ở đây.
Cô nhìn Cần Hi vẫn cúi đầu, bất lực nói: “Cần Hi, hai tầng lầu mà anh cũng có thể đi lên chậm vậy sao? Óc sên còn nhanh hơn anh đó!”
“Ha ha……” Lạc Cẩn Hi nhìn cô cười máy tiếng.
Lam Hân chỉ vào chiếc ghế mây đối diện và nói: “Cần Hi, ngồi xuống đi!”
“Được!” Lạc Cần Hi từ từ ngồi đối diện với cô.
Lúc này anh mới nhìn cô: “Lam Lam, chuyện hôm qua, xin lỗi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...