Cô vẫn luôn phân biệt rõ tình bạn, phân biệt rõ tình yêu, khoảng thời gian này rốt cuộc bản thân bị làm Sao vậy? Lâm Mộng Nghỉ hít một hơi thật sâu, Lam Hân đó, mặc dù mặc một bộ đồ rẻ tiền, cũng không hề mắt đi vẻ kiêu hãnh, nhát cử nhát động, đầy vẻ tự hào! Bà luôn đánh giá cao những người phụ nữ như vậy, thời gian này bà thấy người phụ nữ này trong lòng liền cảm thấy rất khó tả.
Tính khí tốt của bà không dành cho người biết chừng mực, giữa Lam Hân và Lục Hạo Thành, rốt cuộc là có quan hệ gì? Không thể lý giải được điều đó, khiến bà càng thêm mâu thuẫn trong lòng.
Cố An An tức giận nhìn cô, rồi quay người đi lên lầu.
Nhìn vào căn phòng xa hoa rực rỡ, cô mỉm cười, tiền bạc, có thể chữa lành mọi thứ trong lòng cô, chữa lành mọi sự tự ti của cô, vì thế, Cố Ức Lam tuyệt đối không thẻ trở về căn nhà này.
Cũng may, Lam Hân đó, không phải là Có Ức Lam.
Nếu không, cô ấy sẽ giết cô, những gì cô ấy không có, thì cô cũng sẽ không bao giò có được nó.
Cô ấy sinh ra là dành cho Cố gia.
Trong lòng Cố An An suy nghĩ như vậy, tâm trạng càng tốt hơn.
“Ức Lâm, mấy ngày nay em tâm trạng không tốt, Thẩm Giai Kỳ đó còn đeo bám em sao?”
Đi ngang qua phòng anh hai, Cố An An bát ngờ nghe thấy tiếng của anh cả Có Ức Sầm.
“Không có, chỉ là hai ngày trước có gọi điện một lần, rồi sau đó không gọi lại nữa, chắc cô ấy sẽ không gọi cho em nữa đâu.”
Âm thanh lạc lõng của Có Ức Lâm, đau đớn trùng trùng.
Cố An An nghe xong, chợt hiểu tại sao thời gian này tâm trạng anh hai không ổn, hóa ra là chuyện của bạn gái anh ấy.
Cô nhếch nhẹ mày, Thẳm Giai Kỳ, cái tên này nghe quen thuộc lắm.
“cô ấy không gọi cho em là tốt nhất, không quấy rầy em nữa thì càng tốt hơn, mẹ không đồng ý với cuộc hôn nhân này, em cũng vậy, nếu nó còn đeo bám nữa, thì anh sẽ thay em đến nói với cô ấy”.
“Đủ rồi, mọi chuyện không phải như mọi người tưởng tượng đâu, anh cả, sao mà ngay cả anh cũng giống mẹ như vậy?”
Tiếng la hét không kiểm soát được của Cố Ức Lâm vang lên trong phòng.
Ngay cả việc Cố An An đứng ngoài cửa cũng bị giật mình.
“Ra ngoài!” Âm thanh lạnh lẽo của Cố Ức Lâm chấn động lòng người.
Tiếng bước chân nặng nè truyền đến, Cố An An quay lưng bỏ đi.
Cô nhanh chân xuống lầu, thấy mẹ đã không còn ở trong phòng khách nữa.
Cô nhanh chóng đi ra khỏi cửa, gọi một cuộc điện thoại, sau khi hỏi về địa chỉ của Thẩm Giai Kỳ, thì lấy xe trong gara chạy thẳng đến quán ăn của gia đình Thẩm Giai Kỳ.
Người phụ nữ đó không muốn để cho anh hai yên ổn, anh hai cũng không cho cô ấy được yên ổn, còn nhớ đêm đó, cô ấy định quan tâm đến anh hai một chút thì bị anh hai lạnh lùng nói một câu: “lo cho tốt chuyện của mình đï”.
Anh hai vẫn luôn thương cô, ít khi nặng lời với cô, nhưng vì người phụ nữ ấy, thời gian gần đây anh hai nói chuyện với cô đều rất khó hiểu.
Cố An An lái xe một mạch sang bên đối diện quán ăn của Thẩm gia rồi dừng lại.
Vừa đúng lúc đó, Lục Hạo Thành và Lam Hân, Lam Tử Tuấn cũng đến đây.
Âm thanh đóng cửa xe của Cố An An thu hút được sự chú ý của cô.
Nhìn thấy Cố An An, lại nhìn vào quán ăn của Thẩm gia phía đối diện, trong lòng cô có linh cảm xấu.
Cô nhìn Lục Hạo Thành và Lam Tử Tuấn, nói: “tiểu Tuấn, chúng ta đến quán ăn phía đối diện ăn đi, đã bày hàng rồi, con và chú Lục đi mua một ít đồ uống ở siêu thị đối diện, mẹ muốn uống Vương Lão Cát, mẹ đi gọi đồ ăn trước”.
Lam Tử Tuấn gật gật đầu nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành cũng cười và gật đầu: “Được! Lam Lam, chúng tôi sẽ quay lại ngay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...