Thay quần áo xong, Lam Hân mở vali ra tìm thứ gì đó.
Bới qua một lượt, cô chợt nhìn thấy một chiếc nhãn bạch kim nằm lặng lẽ trong góc vali.
Cô nghi ngờ cầm chiếc nhẫn lên xem, những ký ức đau buồn trong đầu cô chợt tuôn ra.
Nhưng chiếc nhẫn này đã ở trong vali của cô từ khi nào? Cô nghĩ ngợi thật lâu, lúc đi cô không mang theo chiếc nhãn này, sự xuất hiện của chiếc nhẫn này khiến cô nhớ đến những chuyện kinh khủng xảy ra vào đêm hôm đó.
Lam Hân hơi nheo mắt, néu đã trở về thì cô cũng nên làm gì đó đi2 Giờ đây cô đã hoàn toàn thay đổi, không còn là Khương Lam Hân của ngày xưa nữa.
Cô suy nghĩ một lúc, trong đôi mắt to sáng ngời của cô đột nhiên lộ ra một chút gian xảo.
Đào Mộng Di, năm đó bà lái xe đâm vào tôi, khiến tôi mắt đi người thân và hủy hoại cuộc đời tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đòi lại tất cả những gì bà đã nợ tôi.
Cô đứng dậy, sự hận thù ngập tràn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Thấy Tiểu Tuấn vẫn đang giặt quần áo, cô lấy trong ngăn nhỏ của vali ra một chiếc điện thoại di động khác đã chuẩn bị sẵn.
Đào Mộng Di nhiều năm nay vẫn dùng số điện thoại đó sao? Cô mở điện thoại lên, bám vào mục tin nhắn, ngón tay nhanh chóng gõ ra một dòng chữ.
Đây là số điện thoại mà cô nhờ Cần Hi làm cho cô, dùng số điện thoại này người nhận sẽ không tìm được thông tin gì về cô, gửi tin nhắn xong cô tắt điện thoại rồi cất vào vali.
Biệt thự nhà họ Khương vẫn xa hoa và sang trọng như bảy năm trước, không có thay đổi gì.
Vào cuối tuần, Đào Mộng Di đang cùng gia đình trò chuyện, cười nói và thưởng thức bữa sáng thì đột nhiên có một tin nhắn được gửi tới chiếc điện thoại di động đặt trên bàn trước mặt.
Vốn tưởng là lời nhắc nhở hóa đơn điện thoại, bà ta chỉ nhìn lướt qua mà không thèm để ý, nhưng khi vừa định dời mắt đi thì bà ta lại vội vàng cầm điện thoại lên xem, thấy đó là tin nhắn của một số lạ.
“Gây chuyện rồi bỏ trốn, bà tưởng bà có thể trốn được sao?” Vài lời ngắn gọn đột nhiên khiến Đào Mộng Di run lên vì sợ hãi, chiếc điện thoại rơi trên mặt rồi rơi xuống đất phát ra tiếng kêu vang dội.
Khương Tĩnh Hàm và Khương Trí Viễn đều kinh ngạc nhìn bà ta, lại thấy sắc mặt bà ta tái nhọt, trong đáy mắt cũng khó có thể che giấu được vẻ hoảng sợ.
Khương Tĩnh Hàm nghỉ ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Khi Đào Mộng Di bị Khương Tĩnh Hàm gọi, bà ta mới hoàn hồn, khuôn mặt ưu nhã lộ ra vẻ hoảng sợ, bà ta gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu, hai bố con ăn sáng đi, mẹ không cần thận trượt tay thôi.” Bà ta chậm rãi cúi đầu, nhặt chiếc điện thoại lên rồi đứng dậy xoay người bước lên lầu.
Khoảnh khắc quay người lại, sự lo lắng cùng sợ hãi tột độ ngập tràn trên khuôn mặt bà ta.
Từ sau khi làm chuyện trái với lương tâm, trong lòng bà ta vẫn luôn bắt an như vậy.
Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước, bà ta đã làm nhiều chuyện xấu nhưng vẫn sống một cách sung sướng và vui vẻ, dần dần bà ta không tin vào báo ứng nữa.
Nhưng ngày hôm nay khi nhận được tin nhắn của người lạ, bà ta mới ý thức được rằng những ngày tháng bình yên của mình có lẽ đã kết thúc.
Chắc chắn là Khương Lam Hân.
Không đúng, chuyện xảy ra năm đó cô hoàn toàn không biết gì.
Ngoài gia đình bà ta thì không ai biết chuyện này.
Vậy có thể là ai chứ? Người phụ nữ giống hệt Khương Lam Hân kia liệu có phải là Khương Lam Hân không? Bà ta không tin trên đời sẽ có người giống hệt nhau như vậy? Đào Mộng Di trở về phòng trên lầu với tâm trạng lo lắng.
Bà ta mở cửa ra, mọi thứ bên trong phòng đều vô cùng xa hoa.
Khương Thế Khiêm đang đứng trước gương đeo cà vạt, mặc dù đã ở tuổi trung niên, nhưng mái tóc dày đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú và trưởng thành của ông ta, khiến trông rất nổi bật và háp dẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...