“Mẹ ơi, con đi tắm nhé.” Lam Tử Tuần đứng dậy, nhìn Lục Hạo Thành một cái, nói: “Chú Lục, chúc chú ngủ ngon.” “Ngủ ngon!” Lục Hạo Thành cười đáp lại, nhưng đáng tiếc, anh không muốn về. Lam Tử Tuấn liếc anh một cái trước khi bước vào phòng tắm.
Lục Hạo Thành ngồi yên lặng, không có ý định về.
“Ùng ục ….” Lục Hạo Thành bụng sôi sùng sục.
Anh lúng túng nhìn Lam Hân, cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, muộn thế này rồi mà anh vẫn còn chưa ăn tối ư? Chắc không phải là…định đến đây để ăn chực đấy chứ? NHÒI re “Anh….” Hai người nói cùng một lúc.
Lục Hạo Thành nhìn cô, giọng nói dễ chịu: “Lam Lam, em nói trước đi!” Lam Hân liếc nhìn bụng anh, hỏi: “Anh Lục, anh chưa ăn tối sao?” “Ừm!” Lục Hạo Thành gật đầu, đây chẳng phải là điều anh mong đợi hay sao? Anh đã mong ngóng chờ đợi tin tức từ Mộc Tử Hoành đến mức quên cả đói.
Bây giờ thì chính cái bụng đói đã bán đứng anh, nhưng đói cũng đúng lúc thật đấy, tiện là cái cớ để anh có thể ở lại đây thêm lúc nữa.
“Vậy anh…” “Lam Lam, em nấu gì cho tôi ăn đi, tôi tăng ca về muộn, chưa kịp ăn ti.” Đây chẳng qua chỉ là cái cớ để anh có thể ở lại với cô.
Anh tìm cô hơn mười năm, ông trời đúng là không phụ lòng người, trong những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, anh vẫn đợi cô.
Việc chờ đợi tuy có không ít đau đớn nhưng kết quả thật hạnh phúc và ấm áp.
Lam Lam, cảm ơn em vì đã bình yên trở về.
Khi đi làm, Lam Lam trông có vẻ rất mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng những lúc thường ngày như ở nhà cô lại hệt như một đứa trẻ, nhẹ nhàng và vui vẻ.
Đặc biệt khi ở bên Nhạc Cần Hi và ba người con, nụ cười của cô ấy rất rạng rỡ.
Lam Hân ngượng ngùng liếc anh một cái, nói: “Trong nhà chỉ còn có mì thôi.” “Vậy tôi sẽ ăn mì.” Lục Hạo Thành lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Bảo sao anh cảm thấy đôi mắt cô rất quen khi lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Thì ra đôi mắt to trong sáng ấy từ lâu đã hằn sâu vào sâu thẳm tâm hồn anh, in sâu vào xương máu, nên vừa nhìn qua liền cảm tháy rất quen thuộc.
Lam Hân bắt đắc dĩ gật đầu, cô đứng dậy, anh đã nói như vậy rồi thì cô còn lý do nào để từ chối chứ? Chỉ sợ là tất cả các cô gái ở Giang Thành đều tranh nhau nấu cơm cho Lục Hạo Thành thôi! Nhưng cô thực sự không muốn ấy chứ! Người đàn ông này chắc chắn đã được gửi đến từ thiên đường để hành hạ cô.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp anh, cô đã bị dính líu đến mọi lời đàm tiếu của anh.
“Vậy anh đợi chút, để tôi đi nấu mì.” Lam Hân nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng của cô, môi tím tái, cô lúc nào tốt bụng, cho dù cuộc sống có khắc nghiệt với cô như thế nào thì cô vẫn luôn hiền lành, tốt bụng như vậy.
Nhìn bóng dáng tất bật trong bếp cô, anh mãn nguyện và hạnh phúc.
Anh bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở video ghi lại bóng dáng bận rộn trong bếp ấy.
Khi cô cúi đầu xuống, từ trong đoạn video, anh nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của cô đang mỉm cười, toát lên vẻ rực rỡ.
Nước trên bếp từ đã sôi, đôi tay thon, mảnh khảnh của cô lấy mì bỏ vào nồi.
Sau đó, cô đứng cạnh bếp, chờ cho mì mềm, cô mới đi đến tủ lạnh lấy ra một quả cà chua và hai quả trứng.
Lần trước đi siêu thị, cô đã mua những đồ này xếp sẵn vào tủ lạnh.
Cô lấy dao làm bếp và thớt từ ngăn đựng dao, sau đó rửa sạch cà chua và bắt đầu thái. Mọi cử chỉ của cô đều được Lục Hạo Thành ghi lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...