Mộc Tử Hoành gật đầu nghiêm túc nói: “Hạo Thành, tôi biết mình nên làm gì, nhưng vẫn muốn đến chúc mừng cậu.” “Cậu không chỉ tìm được cô ấy trở về mà còn biết mình đã có con với cô ấy. Hạo Thành, thật ra sự kiên trì của cậu quả là đúng đắn.” “Trong lòng chúng tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy đã chết, chỉ có một mình cậu là kiên định chờ đợi, đúng là ông trời không phụ lòng cậu. ” Mộc Tử Hoành nói một cách đầy ngưỡng mộ: Có một số việc thực sự kiên trì đến cùng thì sẽ càng tiến gần tới hạnh phúc hơn! Lục Hạo Thành cười vui vẻ, nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy thành phó thật đẹp.
“Đúng vậy, ông trời đúng là đã không phụ lòng tôi.” Đây là đêm hạnh phúc nhất trong mười mấy năm qua của Lục Hạo Thành.
Đôi mi dài của anh khẽ rung động, tận sâu trong lòng mắt như có vài giọt sương.
Nhiều năm nay, anh luôn tin rằng cô ấy vẫn còn sống, chỉ là tạm thời quên đường về nhà mà thôi.
Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần anh tìm được cô, anh sẽ đưa cô về nhà.
“Tử Hoành, mấy ngày này vất vả cho cậu rồi.” Lục Hạo Thành nhìn anh cười cảm động.
Mộc Tử Hoành nghe xong câu nói của Lục Hạo Thành, cảm thấy cả người bừng tỉnh, khuôn mặt tuần tú như nở một nụ cười nhìn anh.
Nhìn Lục Hạo Thành lúc này, đôi mắt bình thường sâu xa kia, giờ giống như nước bể thiêng trên đỉnh núi Thiên Sơn trong veo và sáng ngòi.
Mộc Tử Hoành cười một cách tinh nghịch: “Lục Hạo Thành, quen cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu nói một câu tiếng người đấy.” “Tôi thực sự rất mệt, hay là cho tôi nghỉ phép vài ngày nhé? ” Lục Hạo Thành nghe vậy đột nhiên lạnh lùng nói: “Cậu muốn được nhàn hạ sao, hiện công ty có rất nhiều việc phải xử lý, tôi làm sao có thể cho cậu nghỉ được?” Mộc Tử Hoành vẫn cần một kỳ nghỉ bây giờ? Nghe xong, sắc mặt của Mộc Tử Hoành thay đổi nhanh chóng.
Nhưng anh ta chợt nghĩ ra một chuyện: “Đúng vậy, còn nhà họ Khương thì thế nào? Lam Hân chính là Khương Lam Hân. Tuy có người giúp cô ấy xóa đi rất nhiều dấu vét nhưng Khương Tịnh Hàm và cô ấy đã sống chung dưới một mái nhà hơn mười năm rồi sẽ không thể nhận lầm được.” Lục Hạo Thành đột nhiên nheo mắt nói: “Lần trước chẳng phải có tin nói là họ muốn mua cổ phần của nhà họ Khương sao? Lam Hân muốn báo thù, chúng ta âm thầm giúp đỡ cô ấy đi.” “Được, vậy tôi sẽ điều tra tình hình nhà họ Khương, Khương Tịnh Hàm cũng đã chạy đến công ty của chúng ta gây thêm rắc rối rồi.” Nhất định là muốn nhằm vào thân phận của Lam Hân, có lẽ bọn họ cũng muốn biết liệu Lam Hân có phải là Khương Lam Hân không, Lam Hân cũng có chút danh tiếng ở Phàn Thị.
“Lần này cậu đã thấy rõ ước mơ thiết kế của cô ấy rồi, m thì nhất định phải điều cô ấy về công ty tổng.
“Hơn nữa, với thành tích của Lam Hân, cô ấy sẽ sớm có chỗ đứng trong giới thiết kế thôi. ” “ỪI” Lục Hạo Thành gật đầu cười hạnh phúc. “Năm đó, chính vì câu nói muốn làm nhà thiết kế thời trang của Lam Lam nên sau khi cô ấy mát tích, tôi mới chọn phát triển theo ngành đó.” “Tôi nghĩ ngay cả khi cô ấy không quay lại, cô ấy sẽ không quên lý tưởng của mình.” Cuối cùng, tôi đã đợi được cô ấy trong thế giới thiết kế. ” Khoảnh khắc này, anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.
Sự phấn chắn trong lòng anh chồng chất như xuyên thấu tận trời mây, tràn đầy, lan tỏa khắp người.
Mộc Tử Hoành bị sốc bởi niềm hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt điển trai của Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành tươi cười, ngồi đối diện anh ta, hai chân thon dài xếp gác lên nhau tao nhã, động tác tự nhiên cao quý.
Lần đầu tiên Mộc Tử Hoành được tận mắt nhìn thấy nụ cười thực sự từ sâu thẳm trong lòng Lục Hạo Thành.
Nhìn anh lúc này thật sự không muốn rời mắt, thấy anh hạnh phúc chỉ muốn được hòa chung niềm hạnh phúc với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...