Đúng lúc này Lục Hạo Thành đột nhiên đứng dậy rời đi.
Mộc Tử Hoành nhìn bóng lưng anh không nói gì.
Không lâu sau, anh liền mang về một cái túi bóng,
đúng lúc này, Lam Hân cũng tắm gội xong đi ra ngoài.
Cô mang bộ quần áo đầy bùn đất của mình ra ngoài.
Không thể không nói, Mộc Tử Hoành rất tinh tế, mua cho cô một chiếc váy trắng từ đầu đến chân, kiểu dáng thời thượng, cô mặc lên người vô cùng ngọt
ngào xinh đẹp.
Cô vừa mới tắm gội xong, mái tóc vẫn có hơi ẩm ướt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô,
trên người tỏa ra hương thơm của sữa tắm.
Lục Hạo Thành đến gần cô, hương thơm tươi mát phả
vào mặt, tâm trạng anh vui vẻ cong cong khóe môi.
Lam Hân thấy bọn họ vẫn chưa đi, trong lòng có chút
không biết làm sao.
Cô ném quần áo trong tay vào trong thùng rác bên cạnh, cô nhìn Lục Hạo Thành, đang muốn nói chuyện
thì Lục Hạo Thành lại mở miệng trước cô.
“Lam Lam, em ngồi xuống trước đã, tôi giúp em xử lí vết thương.” Âm thanh trầm thấp thư rượu ngon, vô
cùng dễ nghe, đâm thẳng vào trái tim con người.
Lam Hân hơi sừng sờ, cô nhìn Lục Hạo Thành, vẻ mặt anh tuần của anh dịu dàng nhìn cô, ánh mắt sâu xa tà
mị ấy nhìn cô như nhìn cả thế giới.
Nhận biết bất ngờ xảy ra, khiến trái tim Lam Hân gõ
lên tiếng chuông cảnh giác.
Cô khẽ bặm môi, thấp giọng nói: “Lục tổng, anh đưa
thuốc cho tôi, tự tôi có thể bôi được.”
Lục Hạo Thành nhìn cô, thấy sự cự tuyệt rõ ràng của
cô, môi mỏng của anh mím thành một đường, đường
nét rõ ràng cứng hơn rất nhiều, đáy mắt chứa hơi thở
chết chóc khiến ta kinh hồn bạt vía.
Lam Hân kinh sợ, cô luôn tự tin vào thời khắc này đột nhiên lại trở nên căng thẳng, là cô nhìn nhầm sao?
Lục Hạo Thành rất tức giận.
Lục Hạo Thành không phân bua, anh đưa bàn tay
thon dài đẹp đế kéo cô ngồi xuống một bên ghé.
Anh trừng Mộc Tử Hoành một cái, Mộc Tử Hoành cạn lời thức thời đứng dậy, nhường lại ghế cho hai người bọn họ, cái bóng đèn như anh, lúc này nên đến chỗ
nào đó hóng mát.
Lục Hạo Thành lấy nước khử trùng và băng gạc ra,
nhìn vết thương trên trán cô.
Anh nói: “Lam Lam, có thể có chút đau, em chịu đựng
một chút.”
Lam Hân cũng đành gật gật đầu, cô không biết Lục Hạo Thành bị làm sao, cho dù là quan tâm cấp dưới
của mình cũng không cần đến mức độ đó chứ?
Lúc Lam Hân dư thừa nghi hoặc thì nước khử trùng
và băng gạc của Lục Hạo Thành đã đặt trên trán của cô!
Thoáng cái, một luồng đau nhói truyền khắp người cô, vết thương trên trán đã bị lột da, máu chảy xuống, rất đau.
Bộ dạng khẽ cau mày của cô khiến động tác của Lục
Hạo Thành nhẹ nhàng hơn máy phần.
Lòng hiếu kỳ của Lam Hân nổi lên, mí mắt cô khẽ dâng lên, nhìn Lục Hạo Thành anh tuần lãnh khốc vào khoảnh khắc này lại trở nên dịu dàng cẩn thận, trái tim
cô bỗng chốc đập thình thịch.
Trong lòng mắng thầm một câu, sự dịu dàng đáng chết này!
Thực sự là trong khoảng thời gian quen biết Lục Hạo Thành, Lam Hân chưa từng thấy anh dịu dàng như Vậy.
Vết thương trên trán cô đã đỡ nhiều rồi, những vẫn
còn nhìn thấy dấu vét hồng nhạt.
Lục Hạo Thành xử lí vết thương trên trán xong, lại hỏi:
“Lam Lam, còn chỗ nào bị thương không?”
“Không, không có!” Lam Hân lập tức lắc lắc đầu, đột nhiên cô cảm thấy bầu không khí như vậy có chút kỳ lạ.
Cô vẫn còn vét thương, vết thương trên đầu gối còn nặng hơn trên trán, lúc vừa mới tắm gội xong, cô nhìn
một cái thì thấy miệng vết thương rách ra rất lớn. Mộc Tử Hoành đứng ở một bên cúi đầu nhìn hai người, khóe mắt nhìn hai người thấy vét máu lốm đốm
trên váy Lam Hân.
Lam Hân này thực sự có thể trợn mắt nói dối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...