Sự nhộn nhịp phồn hoa chiếu sáng lên khu chợ đêm, có một dãy phổ.
đồ ăn vặt, tất cả những đồ đặc sản đều được bày bán ở đây.
Khoảng thời gian từ 10 giờ đến 12 giờ là lúc tập trung đông người nhất, lúc này trên con phô ăn vặt đã kín người, hết chỗ, các đôi tình nhân đều đang tay trong tay đi dạo.
Lam Hân cùng Ninh Phi Phi bị bâu không khí náo nhiệt của nơi này lây nhiễm, càng là vui vẻ không kiêm chế được, tuy răng vừa mới ăn cơm xong, ngửi thầy được mùi thơm của những món ăn đường.
phố.
kia, bụng hai người lại bắt đầu có cảm giác đói.
“Phi Phi, chúng ta đi mua chút lầu cay Malatang ăn nhé?”
“Được được, đã lâu chưa ăn rồi.”
Ninh Phi Phi cười gật đầu liên tục.
Cả hai người Âu Cảnh Nghiêu cùng Lục Hạo Thành đều dừng ánh mắt trên người phụ nữ nhỏ vui vẻ của mình.
Thật cần thận bảo vệ cả hai người ở phía sau.
Trong một biệt thự xa hoa, phòng khách cũng bày trí rất nguy tra trang trọng.
Tống Ngôn Tư lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, nhìn hộp đựng bộ âu phục tỉnh xảo năm trên bàn Đây là do cô ta đã đặc biệt định chế thiết kế riêng dành cho Lục Hạo Thành.
Sau khi yêu thầm anh, cô ta đã học cách chọn quả cho đàn ông, người cao quý giông như Lục Hạo Thành vậy, ở trong lòng cô ta, cùng người.
khác là hoàn toàn khác biệt, anh mặc trang phục nào cũng đều là kiều dáng định chế thiết kế tư nhân, mặc đi ra ngoài thì sẽ không cùng bao giờ đụng hàng cùng với người khác, đây mới là khí chât chỉ có ở riêng anh mà thôi.
Cả nhà tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm lên tốt chương nhé!
Tuy nhiên, bộ âu phục này, anh sẽ không bao giờ mặc lên người.
Tống Ngôn Tư kích động đem hộp quả trên bàn ném xuông mặt đất, lại có chút ngân người nhìn chằm chằm bộ âu phục sang trọng ở dưới.
Dường như cô ta có thể nhìn thấy được khoảnh khắc anh mặc vào bộ âu phục này, và cả sự kinh diễm của cô ta khi nhìn thấy anh mặc bộ đồ mình chọn lựa.
Tuy nhiên khi vừa nhớ tới việc Lục Hạo Thành cùng Lam Hân sau khi trở lại khách sạn hai người này sẽ cùng ở chung một gian phòng, cô ta lại không có cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
“Hu hu hu hu…… ” Cô ta không chịu đựng nỗi đau lòng, than thở khóc lóc, “Lục Hạo Thành, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, em thật lòng yêu thương mỗi mình anh, mà anh lại có thê đôi xử với em nhự thế, có nói như thế nào thì người để anh sông sót chính là em.
Cái ơn cứu mạng này, còn không bằng một người tên Lam Hân hay sao?”
Căn biệt thự xa hoa lớn như vậy, LUIC tiếng khóc của cô ta có vẻ thật thê lương, nhưng trong biệt thự lúc này chỉ có một mình cô ta, trông vô cùng trồng rỗng.
Tiếng khóc lóc thảm thiết thê lương khiên người nghe càng thêm hãi hùng hoảng sợ.
Cô ta khóc lóc một hồi, lại ngừng lại, dùng sức cầm di động rôi gọi đi một cuộc điện thoại, ánh mắt lúc này đã tràn đầy kiên định, cô ta sẽ không từ bỏ.
“Alo! Lục Hạo Thành hiện tại còn ở khách sạn không?” Giọng nói của cô ta thật sự không tốt, rất tức giận, còn mang theo tiêng khóc nức nở.
“Tống tiêu thư, Lục Hạo Thành cùng nhóm người Lam Hân cùng nhau đền chợ đêm.”
“Cùng nhau đi chợ đêm?” Hai mắt, Tống Ngôn Tư hơi nheo lại.Đáy mắt lập loè ủa sáng ghen ghét.
“Dẫn người qua đó đi, tôi sẽ tới ngay.”
Cô ta phẫn nộ nói xong, liền cúp điện thoại.
Ánh mắt cô ta âm trầm nhìn thoáng qua cảnh vật ngoài cửa số, nhà họ Tống của cô ta, ở nước C cũng coi như là có được một nửa đât nước, Lục Hạo Thành, anh có trồn cũng không thoát khỏi bàn tay tôi đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...