Tô Cảnh Minh: “…” Sao lại cảm thấy cô gái này ngôc nghếch nhỉ.
Tô Cảnh Minh nhìn sắc mặt Lục Hạo Thành thật sự rất tái nhọt, anh lầy cháo An Kha đưa tới, mở ra, trong nháy mắt, mùi cháo tràn ngập phòng bệnh.
Tô Cảnh Minh cười cười, „Cũng không tệ lắm, A Thành, sắc mặt anh rât không tốt, trước tiên ăn chút gì đó đi, nêu anh ngã xuông, Lam Lam sao đây? Những thứ này đều là mới, đối phương cũng rất thành tâm.
“
Lục Hạo Thành gật đầu, anh sắp, chống đỡ không nổi, anh ngã xuống, Lam Lam sẽ làm sao đây?
Anh đứng dậy, thân thể hư ảo một chút, thiêu chút nữa ngã xuông.
Tô Cảnh Minh nhanh chóng bảo vệ anh, vẻ mặt lo lắng nhìn anh, A Nghiêu nói, lúc ây anh bị thương nặng, cũng ngủ rất lâu, mới vừa tỉnh lại không lâu.
“A Thành, anh ăn chút gì đó đi, nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đê ý Lam Lam.”
Tô Cảnh Minh đau lòng nhìn anh.
Lục Hạo Thành: ” tôi ăn chút gì đó đã rồi hãng nói.
Lục Hạo Thành nhìn cháo thơm ngập khắp nơi, một chút thèm ăn cũng không có, vì thân thể anh, nên anh mới phải ăn.
Anh không thể ngã xuống, anh ngã xuông, Lam Lam làm sao đây?
Lục Hạo Thành rất.
nhanh ăn một chén cháo, liền ngồi xuống canh giữ Lam Hân.
Tô Cảnh Minh nhìn, cháo còn rất nhiều, anh ấy cũng đói bụng, liền ăn một chút đệm bụng.
Bi nói, mùi cháo này cũng không tệ lãm, anh _ây nhất thời nhịn không được, liền ăn hai chén.
“Khu khu…” Lam Hân trên giường bệnh đột nhiên ho hai tiếng.
Đồng tử Lục Hạo Thành run lên, kích động nhìn Lam Hân.
“Lam Lam.” Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng gọi cô.
Lam Hân chậm rãi mở mắt ra, đầu rất đau, rất buồn bực, khó chịu không thôi.
Thế nhưng, tiếng Lam Lam đó làm cho cả người cô kích động.
“A Thành.”
“A Thành.”
Hai giọng phát ra cùng một lúc, một cơn thịnh nộ, một sự yêu đuôi.
Tống Ngôn Tư tức giận xông vào, nhìn Lục Hạo Thành ngôi bên giường bệnh vô cùng phẫn nộ.
Lam Hân trên giường bệnh cũng tỉnh, cô ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Lam Hân.
“Lam Hân, cô tỉnh lại thì tốt,bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng.
A Thành là…”
“Cô câm miệng, cút ra ngoài.
” Giọng nói sắc bén đáng sợ của Lục Hạo Thành xen lân sát ý nông đậm hướng Tống Ngôn Tư rồng lên.
Tống Ngôn Tư không chịu nổi cơn.
giận này, cô ta có chút sợ hãi lui về phía sau vài bước.
Lại đem tất cả tức giận rắc lên người Lam Hân.
“Lam Hân, lúc A Thành xảy ra chuyện, nuốt tập đoàn Lục thị, hiện tại cô còn dám xuất hiện trước mặt À Thành, tôi nói cho cô biết, A Thành anh ây bây giờ là vị hôn phu của tôi, chúng tôi rât nhanh sẽ kết hôn, là ngĩci thức thời cô mau ly hôn đi.
“
Tống Ngôn Tư tức giận nói ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...