Cô một người sống sờ sờ đứng trước mặt anh, anh lại ngoảnh mặt làm ngờ.
Lần nữa nghe thấy tên của con gái, nước mắt Cố phu nhân suýt nữa không kìm được chảy xuống.
Lam Hân có chút sững sờ nhìn Lục Hạo Thành, hóa ra, anh đã có vị hôn thế, vậy vì sao anh phải mang lại phiền phức cho cô?
Hay là muốn dùng cô để đối phó với Cố An An.
Nếu như thực sự như vậy, cô và người đàn ông này không đội trời chung!
Cố phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Lục Hạo Thành, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Hạo Thành, cháu rõ ràng biết...”
"Di Cố, không phải nói nữa, chuyện này cháu cũng không muốn nghe.” Lục Hạo Thành bỗng nhiên ngắt lời Cố phu nhân.
Lập tức kéo Lam Hân rời khỏi.
Anh đi rất nhanh, Lam Hân có hơi không theo kịp bước chân anh, vũng cũng không vùng ra được, chỉ có thể chạy chậm bước theo anh.
Cố An An nhìn bóng hình hai người rời khỏi, khuôn mặt ác độc, Lam Hân, người phụ nữ hèn hạ này, cô ta vậy mà dám quyến rũ anh Hạo Thành.
Vẻ mặt Cố phu nhân âm u, nước mắt muốn chảy xuống đều bị bà cố nén lại.
Vốn dĩ bà cho rằng, Hạo Thành không thích An An nên bà cũng sẽ từ bỏ, muốn tìm một gia đình tốt cho An An.
Nhưng, nhìn thấy Lục Hạo Thành và Lam Hân bên nhau, bà lại xóa tan suy nghĩ này.
Ban đầu bà nghĩ, Hạo Thành nợ Cố gia bọn họ một ân huệ, thay vì để cậu ta lấy người phụ nữ khác thà rằng để cậu ta lấy An An, cũng hiểu rõ nguyện vọng của mình.
Nhưng Lục Hạo Thành luôn có chủ trương, lại không mua phần tình cảm này.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?” Cố An An vẻ mặt quan tâm nhìn Cố phu nhân.
Bà đang buồn vì Cố Ức Lam, bà luôn nhớ mong con gái bà.
Cho dù cô ta đến Cố gia, nhưng cô ta vẫn có chút không hòa nhập vào cuộc sống của bà ấy được.
Cố Ức Lam là một đứa bé khiến người ta rất thương yêu, ở Cố gia bao năm nay, cô ta thường xuyên nghe hai người anh trai nhắc đến.
Nhưng cô ta không thích nói chuyện, đối với hai người anh trai mà nói, thậm chí cô có hơi hiền lành.
Cô ta ngoan ngoãn như vậy, chính là muốn người của Cố gia đều thích cô ta.
Thế nhưng, ngoại trừ mẹ, thái độ của hai người anh trai đối với cô ta đều không nóng không lạnh.
Cho dù là cha cũng là thái độ không nóng không lạnh như thế.
Chỉ là có một điểm, Cố gia bọn họ làm rất tốt, những thiên kim tiểu thư khác có thứ gì, Cổ An An cô cũng sẽ có.
"An An, mẹ không sao, trở về thôi!" Đáy lòng Cố phu nhân rất buồn.
Mỗi lần nhắc tới chuyện của con gái, phải hai ba ngày sau bà mới có thể chậm rãi lấy lại được tinh thần.
Đó là nỗi đau suốt đời trong lòng bà, mỗi lần người khác nhắc tới con gái bà đều như đang rắc muối lên vết thương của bà.
"Mẹ, vậy chuyện phải nói với anh Hạo Thành...”
"Ngày khác nói sau vậy! hôm nay con cũng thấy rồi, có điều con nói cái gì, Hạo Thành cũng đều không nghe vào tai.
Tính khí của cậu ta, một khi đã cố chấp thì chín con trâu cũng không kéo lại nổi.” Cố phu nhân ngắt lời Cố An An, hiện tại tâm trạng bà không tốt, thấy Lục Hạo Thành và Lam Hân, tâm trạng bà sẽ lại càng không tốt.
Con gái bà, nếu như đêm đó không đuổi theo Lục Hạo Thành rời đi, con gái bà cũng sẽ không biến mất.
Đó là đứa con bà thân thiết nhất, vừa hiểu chuyện vừa xinh xắn vừa biết dỗ bà vui vẻ, mỗi lần tan làm, cho dù đang rất mệt vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ấy của con gái, cầm lấy nước nóng đưa cho bà thì sự mệt mỏi cả người bà đều tan biến hết.
Điều kiện gia đình bọn họ khá giả, con gái bà có cuộc sống như công chúa, thế nhưng con gái bà lại không giống những bé gái khác bị nuôi đến õng ẹo, hoặc là ở được cưng chiều mà kiêu ngạo, hoặc là chuyện gì cũng không thể làm.
Nhưng con gái bà thì khác, mới có tí tuổi đã hiểu được sự vất vả của bọn họ, lại càng hiểu chuyện hơn hai người anh trai, càng khiến người ta đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...