"Được!" Mộc Tử Hoành gật gật đầu, nghe thấy câu nói của anh, đáy lòng anh ấy vạn phần cảm kích.
Cách hữu dụng như vậy thì không sử dụng, cứ một phải tâm tổn trí đi điều tra, quả thật là tự tìm phiền phức.
Anh cuối cùng không cần mệt mỏi như thế nữa rồi.
Đáy lòng Mộc Tử Hoành nghĩ thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi Thời gian hai người nói chuyện, Lam Hân cũng đã cầm hai bộ lễ phục đã chọn được ra ngoài.
Lam Hân thấy Lục Hạo Thành cũng tới rồi, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt hung dữ và cảnh cáo của Cố phu nhân, vẻ mặt cô lạnh đi mấy phần.
Cô đứng trước mặt Lục Hạo Thành,
"Lục tổng.” Cô lãnh đạm gọi một tiếng.
Ánh mắt Lục Hạo Thành u ám, đột nhiên rơi trên khuôn mặt thờ ơ của Lam Hân, nghe thấy âm thanh lãnh đạm và biểu cảm lạnh nhạt của cô, ấn đường anh chau lại càng sâu.
Qua một đêm, thái độ của cô sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy?
“Ừ! Chọn được bộ phù hợp rồi sao?” Giọng điệu anh không nóng không lạnh, ánh mắt vẫn cứ rơi trên gương mặt nhỏ nhắn lãnh đạm của Lam Hân.
Chẳng lẽ là vì chuyện lúc ăn cơm tôi qua sao?
Nhưng Lam Hân không phải người nhỏ nhen như vậy?
Chung đụng một thời gian, anh cũng tương đối hiểu rõ cô.
“Ừ!” Lam Hân hơi gật đầu, nhìn Mộc Tử Hoành, khách sáo cười nói: “Giám đốc Mộc, phiền anh rồi."
Nói xong, cô đưa cho Mộc Tử Hoành hai bộ y phục đã chọn được.
Thái độ đối với hai người hoàn toàn khác nhau.
Mộc Tử Hoành cười nói: “Cô Lâm khách khí rồi, tôi mang lễ phục đi trước, hai người nói chuyện.”
Mộc Tử Hoành nói xong, nháy mắt với Lục Hạo Thành, bảo Lục Hạo Thành đừng quá lạnh lùng, suy cho cùng thì Lam Hân là mẹ của Nhiên Nhiên,
Cũng rất có khả năng chính là Lam Lam anh tìm kiếm đời này.
Nếu như anh quá lạnh lùng sẽ dọa người ta chạy mất.
Lục Hạo Thành dường như không nhìn thấy ánh mắt của Mộc Tử Hoành, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Lam Hân cũng không tìm thấy chủ để nói chuyện với Lục Hạo Thành, giọng điệu cô lãnh đạm nói: "Cảm ơn lễ phục Lục tổng chuẩn bị, vậy thì tôi trở về làm việc trước."
Lam Hân nói xong, lập tức vượt qua Lục Hạo Thành rời đi.
Lúc này Lục Hạo Thành hoàn toàn cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Lam Hân.
Khi Lam Hân sượt qua vai anh, anh chuẩn xác kéo chặt tay Lam Hân.
Bước chân Lam Hân đột nhiên dừng lại.
Cô nhanh chóng quay đầu, có chút tức giận nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nghiêng mắt nhìn cô, trong ánh mắt sâu xa tràn đầy nghi hoặc, anh nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của cô, giọng điệu lạnh băng: “Sao vậy? Tức giận vì chuyện tối qua sao?”
"Chuyện tối qua?” Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh.
Một người lạnh lùng như vậy, vậy mà dễ dàng nhận thấy sự biến đổi cảm xúc của cô.
Cô nhanh chóng lắc đầu: “Lục tổng, tôi chẳng phải người nhỏ nhen như vậy?"
Lục Hạo Thành chau mày: “Vậy thì vì sao?"
"Tôi không hiểu ý của Lục tổng?” Lam Hân thực sự không hiểu, anh ta tại sao lại để ý cảm xúc của cô.
Không, nên nói là để ý con người cô.
Lục Hạo Thành đang muốn mở miệng thì truyền đến một âm thanh chói tai.
"Cô Lam, xem ra cô không nhớ lời tôi đã nói với cô tối qua trong lòng rồi.”
Lục Hạo Thành và Lam Hân nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Cố phu nhân Lâm Mộng Nghi và Cố An An đứng ngoài cửa.
Hai mẹ con, khuôn mặt âm trầm nhìn Lam Hân.
Đặc biệt là Cố An An, thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm, mong muốn người Lục Hạo Thành nắm tay là cô ta!"
Nhưng mà, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng nắm tay mình, cô ta cũng chưa từng thấy anh nắm tay bất cứ người phụ nữ nào.
Bây giờ lại đang nắm tay Lam Hân, từ đầu đến cuối Lục Hạo Thành đối với Lam Hân này khác biệt, khác biệt từ khi mới bắt đầu.
Làm sao đây!
Cô ta nên làm thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...