Mộ Yến Lệ hít một hơi thật sâu, mặc dù khi đối mặt với ba người đàn ông này cô không có gì để chắc chắn cả, nhưng lúc này cô không còn đường nào có thể đi nữa rồi.
Cô quay người lại và đá vào người đàn ông gần mình nhất.
Sau đó cô bước vào phòng, La Bằng dường như đoán được mục đích của cô, anh ta lập tức đi theo khiến cô không kịp đóng cửa lại.
Ba người đàn ông cứ thế tiến dần từng bước vào phòng, suy cho cùng họ vẫn là ba người đàn ông to lớn, điều này khiến Mộ Yến Lệ có chút khó khăn trong việc đối phó với họ.
Khi cô và hai người đàn ông khác đánh nhau.
La Bằng nhào tới, ôm lấy eo cô từ phía sau, trong miệng anh ta thốt ra những lời đê hèn: “Đừng vùng vẫy nữa, tất cả đều vô dụng thôi, tốt hơn hết là cô cứ để mấy người anh em chúng tôi chơi đùa một chút!”
Một người đàn ông khác đi tới với ánh mắt đầy hưng phần: “Đúng vậy, cứ như vậy đi.
Tôi thấy cô ta chỉ giỏi ở cự ly xa chứ không phải ở cự ly gần, chúng ta mau trói cô ta lại đi!”
Người đàn ông bị đã lập tức đứng dậy và chạy về phía họ.
La Bằng ra lệnh: “Mập, mày mau tới ôm cô ta đi, tao đi tìm sợi dây đã” Người đàn ông hơi mập đi qua, từ phía sau anh ta ôm lấy eo của cô, sức lực của anh ta càng mạnh hơn La Bằng.
Mộ Yến Lệ vùng vẫy không được, khi cô nhìn thấy La Bằng không biết từ đầu chạy đến và trên tay anh ta đang cầm một sợi dây thừng.
Cô không nói lời nào, trên gương mặt lạnh lùng của cô tràn đầy sát khí.
Cô dùng người phía sau làm chỗ dựa, sau đó cô đá vào tên La Bằng đang định trói cô.
Với cú đá dã man này, La Bằng bị đá và trượt theo sàn nhà đi ra xa hơn ba mét, đầu anh ta bị đập vào tủ ti vi ở phía sau, anh ta tức giận vì đau đớn và chửi rủa: “Mẹ kiếp, con đĩ này, tự tìm cái chết à!”
Sau đó anh ta vớ lấy bình hoa đang đặt trên tủ ti vi và đập vào đầu Mộ Yến Lê
Trong phút chốc, đột nhiên La Bằng cảm thấy có một luồng gió thổi qua, anh ta liền bị người khác đá một cú vào sau lưng.
Sau đó anh ta ngã thẳng xuống bàn trà, bộ ấm trà trên bàn cũng bị anh ta ngã trúng và vỡ vụn, rơi khắp xuống sàn nhà.
Anh ta đau đớn mắng: “Mẹ nó! Ai vậy!”
Anh ta quay đầu lại muốn tìm người đá anh ta, nhưng anh ta còn không thấy rõ là ai, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại vì một bình hoa khác đã đập thẳng vào đầu anh ta.
Âm thanh đó không thể nào diễn tả được, nó vô cùng chói tai, theo sau đó là một màu đỏ trước mắt.
Anh ta biết rằng đó là máu tươi trên đầu mình chảy ra, đôi mắt của anh ta trở nên mù mịt.
“La Bằng, cậu thật sự rất to gan"
Giọng nói lạnh lùng và tràn đầy sát khí đó khiến toàn bộ linh hồn của La Bằng đều run rẩy lên, là Dung Tư Thành sao?
Anh ta cố gắng lau vết máu trên mắt rồi quay đầu lại nhìn xung quanh, khi anh ta nhìn rõ người trước mặt thì đầu óc trở nên trống rỗng, ánh mắt của anh ta đầy lo sợ: “Dung, Dung Tư Thành.
Sắc mặt của Dung Tư Thành lạnh như băng, giọng nói của anh lạnh lùng đến mức khiến người khác khiếp sợ: “Cậu tự đâm đầu vào chỗ chết à!”
Chưa kịp đợi La Bằng trả lời một câu, hai người đàn ông khác đã bị Mộ Yến Lệ quãng ngã như hai con cún, bị cô đánh tới tấp vào người.
Anh ta bị đánh và hét lên một tiếng, đau đớn đến mức không thở ra hơi.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi* truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Trong lòng Dung Tư Thành vẫn còn lo sợ, anh nhìn về phía Mộ Yến Lệ, ánh mắt của anh bất giác nhìn lên nhìn xuống một lượt, tóc tại của cô bù xù, quần áo đang mặc trên người thì xộc xệch, cổ tay đỏ bừng, chắc là vừa rồi do cô giãy dụa.
Trái tim anh như bị thứ gì đó đâm vào, rất đau.
“Cô có sao không?” Mộ Yến Lệ lắc đầu.
Dung Tư Thành rất tức giận, anh cũng không dám nghĩ đến việc nếu như anh đến muộn thêm chút nữa thì mọi chuyện sẽ như nào.
“Cô đi thay quần áo đi, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút”
Vừa nói xong, anh lấy điện thoại ra và gọi điện: “Lên đây một chuyến!”
Mộ Yến Lộ thở dài một hơi: “Tôi không sao đâu, trước tiên phải đi thăm ông nội của anh đã.
Anh đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo
Nói xong, cô lập tức đi vào phòng.
Cô đi cà nhắc một chân đến mép giường và ngồi xuống, cô cũng không biết mình bị va chạm thế nào mà chân cô rất đau.
Cô xắn quần lên xem, cả chân đã bầm hết rồi.
May mà thằng bé không có ở nhà, nếu không thì khi La Bằng phát điên lên, cô thật sự không quản nổi.
Cô xử lý đơn giản cho vết thương trên chân mình, sau đó cô cố ý thay một chiếc quần bò rồi mới ra ngoài.
Khi cô ra khỏi phòng, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại một vết máu nào.
Chỉ có Dung Tư Thành đứng ở phòng khách, anh nhìn cô với ánh mắt có lỗi: “Chuyện này tôi sẽ cho cô một câu trả lời!”
Mộ Yến Lệ hít một hơi thật sâu: “Được rồi, hôm nay bọn họ cũng bị đánh đủ rồi.” Dung Tư Thành nói: “Cô đừng quản chuyện này.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...