**********
Ba ngày sau.
Cuối cùng thì Mộ Yến Lê cũng thiết kế xong bộ đồ của ông Dung.
Cô do dự cả buổi sáng, cô cảm thấy việc đưa quần áo cho ông cụ của Dung Tư Thành và gọi cho Dung Tư Thành là chuyện chính đáng, càng che giấu càng có chuyện, cho nên cô cố ý gọi cho Dung Tư Thành trước mặt Trình Gia Dật.
Cô giả vờ rộng lượng trước mặt Trình Gia Dật, thấy vẻ mặt của anh ta, cô cũng thầm thả lỏng bản thân mình.
Thật bất ngờ, những lời của Trình Gia Dật đưa ra trong giây tiếp theo, như anh ta thường khuyên: "Không phải tôi nói xung quanh Dung Tư Thành có rất nhiều phụ nữ sao? Đừng đến quá gần Dung Tư Thành.
Không tốt nếu mọi người hiểu lầm!"
Mộ Yến Lệ vội vàng đáp: "Ừm, tôi biết, nhưng dù sao cũng là Dung Tư Thành tìm tôi, cho nên dù thế nào tôi cũng phải cho gia đình thỏa mãn."Trình Gia Dật không nói chuyện, anh ta có vẻ bình tĩnh, nhưng anh ta vẫn tiếp tục quan sát biểu hiện của Mộ Yến Lê.
Cô có vẻ rất hạnh phúc, mặc dù cô đã rất cố gắng kiềm chế bản thân.
Nhưng nhìn đôi lông mày giãn ra, tiếng ngâm nga vô thức cùng tần suất nhìn ra bên ngoài, anh ta cũng biết rằng cô đang rất mong đợi.
Trái tim của Trình Gia Dật chua xót không thể giải thích được, thậm chí còn có chút tức giận, giống như đau khổ, mắt anh ta chuyển động theo chuyển động của cô.
Thoảng thấy một bóng người đi vào hướng cửa.
Anh ta biết đó là Dung Tư Thành, vì vậy anh ta liên tự giác đứng dậy và đi về phía Mộ Yến Lê.
“Mộ Yến Lê.."
Mộ Yến Lê cũng đang nhìn ra cửa, và khi cô nghe thấy Trình Gia Dật gọi mình, cô quay đầu lại theo bản năng.
"Anh sao vậy?"
Cô lo lắng không thể giải thích được khi nhìn thấy Trình Gia Dật, đang nhìn chằm chằm vào anh ta với đối mắt của mình, nghi ngờ về những gì anh ta muốn làm."Nhìn cô kìa"
Giọng nói của Trình Gia Dật rất nhẹ nhàng, anh ta nhặt một sợi chỉ trắng trên đầu cô ra, thản nhiên hỏi: "Khi nào thì chúng ta rời đi?"
Mộ Yến Lệ có chút bối rối, khi nào thì rời đi?
Trình Gia Dật ánh mắt say mê đỏ ngầu: "Cô có chút bối rối, cô định trả lời tôi như thế nào đây?"
Suy nghĩ của Mộ Yến Lê đột nhiên xuất hiện: "À, ông nói chúng ta nên ra ngoài chơi? Chờ đến khi tôi thử quân áo xong cho ông cụ Dung.
Anh đã quyết định đi đầu chưa?"
Trình Gia Dật liếc nhìn Dung Tư Thành đã đi vào, thản nhiên nói: "Tôi đã không ở trong nước nhiều năm rồi.
Đi chỗ nào mà cô nói muốn đi.
Dù sao đi đâu miễn là đi với cô thì cũng như nhau cả!"
Mộ Yến Lê nói: "Tại sao chúng ta không đến suối nước nóng, ý anh không phải là suối nước nóng tốt cho sức khỏe sao?"
Trình Gia Dật trầm ngâm đáp lại: "Được rồi, nghe lời cô "
Mộ Yến Lê cười nói: "Được rồi, hôm khác tôi sẽ nghiên cứu lộ trình, ngày mai chúng ta lên đường!"
Trình Gia Dật trả lời giọng nói bướng bình: "Kháchhàng của cô đây rồi!"
Mộ Yến Lê ngạc nhiên quay đầu lại và nhìn thoáng qua Dung Tư Thành đang đứng cách cửa không xa.
Hôm nay anh có vẻ vẫn như thường lệ, nhưng nhìn thoảng qua cũng có thể biết được Mô Yến Lê.
Anh đã ăn mặc rất cần thận, tóc tại và phong cách hơn bình thường, khuy măng sét và cà vạt cũng đã được thay tại nhà khá công phu.
Chỉ là anh đứng bất động, đôi mắt sâu đen láy không rõ ràng đang nhìn cô thật sâu.
Trái tim của Mộ Yến Lê đột ngột chùng xuống.
Xong rồi!
Anh không ghen tị khi nhìn thấy sự tương tác giữa anh ta và cô sao?
Cô nghi ngờ liếc nhìn Trình Gia Dật, không phải anh ta cố ý làm vậy sao?
Cô trở nên lo lắng không thể giải thích được, cầu mong người đàn ông này đừng phát điên, cô mỉm cười bước tới, lịch sự chào hỏi: "Anh Dung!"
Dung Tư Thành thật sự không ngờ lại thấy cảnh hai người thân thiết như vậy, nói chuyện đi đâu chơi cùng nhau, anh cứ như người ngoài cuộc.
Vốn dĩ nhận được điện thoại kêu anh đến đón côanh mừng rỡ rất lâu, như trai mới lớn, sáng sớm đã thay quần áo tắm rửa sạch sẽ, nhưng lúc này, sự thực lại là như một chậu nước lạnh dội anh từ trên xuống dưới, dội một gáo nước lạnh vào tim.
Anh muốn kéo người phụ nữ nhỏ bé xuống trong vòng tay của mình và nói cho người đàn ông biết nơi anh đến và đi về, người phụ nữ này thuộc về anh.
Nhưng trong lòng anh biết rõ ràng, nếu thật sự làm ra chuyện này, cô không nói có thể cùng anh ta đi hay không, nhất định sẽ mặc kệ anh ta!
Anh không muốn vừa hòa giải vừa cãi vã với cô! Trong lòng anh buồn bực, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Quần áo đã xong chưa?"
Mộ Yến Lê gật đầu: "Rồi, chúng ta đưa cho ông thử đi thôi."
Trình Gia Dật nói: "Yến Lê, cô có muốn anh Dung vào uống trà không?"
Mộ Yến Lê sợ hãi chết đi sống lại, nhưng duy trì lễ phép hời hợt: "Anh Dung, anh có muốn vào nhà ngồi không?"
Mặc dù nói chuyện lịch sự, nhưng trong mắt cô không thiếu vẻ cầu xin, thậm chí còn có vẻ nịnh nọt nhìn anh.
Dung Tư Thành liếc nhìn Trình Gia Dật, sau đó nén cơn tức giận đang dâng trào, c nói: "Không được, trưa nay tôi có việc phải làm, đi sớm về sớm!".
Mộ Yến Lê biết ơn Dung Tư Thành và vội vàng đáp lại: "Được, vậy chúng ta đi ngay!"
Nói xong, cô cầm lấy quần áo của ông lão, chào Trình Gia Dật rồi đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, khuôn mặt của Dung Tư Thành sa sầm lại....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...