Lục Việt Anh nghĩ cũng thấy buồn cười, từ khi nào mà Dung Tư Thành thành thật như vậy? "Với tính cách của Mộ Yến Lệ của anh, nếu cô ấy không nghiêm túc với anh, cô ấy sẽ không nhận lời anh! Anh đang ép cô ấy phải lựa chọn sao? Một người đàn anh đã thích cô ấy 7 năm, còn anh qua mấy ngày đã thành bạn trai? Anh thực sự có niềm tin lần thứ hai cô ấy vẫn chọn anh hay không? Tôi biết anh để tâm, là thích, muốn danh chính ngôn thuận, không phải là tôi mắng anh, anh mới chỉ là bạn trai của người ta có vài ngày, anh đã bắt đầu không hài lòng? Anh cũng quá tham lam rồi đó."
Dung Tư Thành khẽ nhắm mắt lại, anh biết điều đó, nhưng bọn họ đã bỏ lỡ nhau 7 năm, amh không muốn lãng phí một chút thời gian nào, nếu không phải sợ cô ấy không thể tiếp nhận chuyện năm đó, anh muốn nói sự thật.
Anh ước gì ngày mai anh có thể ở cạnh cô ấy.
Nhưng cô ấy một chút cũng không vội, cứ từ từ theo tốc độ của cô ấy.
Ngay cả khi anh luôn mơ thấy cô ấy mỗi ngày! Lục Việt Anh lại nói: "Thật ra anh không nhận ra rằng, người ta luôn lịch sự với người ngoài, chỉ có thật lòng với người của mình.
Nếu cô ấy nói với đàn anh của mình, Dung Tư Thành là bạn trai của em, đàn anh, anh nhường cậu ấy một chút, anh thấy với cách này, anh sẽ ổn hơn à? "
Dung Tư Thành sửng sốt: "Đương nhiên là không rồi!"
Lục Việt Anh nhướng mày: "Thì đó? Trong khoảng thời gian này, cô ấy làm sao không biết cô ấy đã khiến anh túi thân cơ chứ? Với lại sau này cô ấy đồng ý bù đắp cho anh, cô ấy cũng sẽ nhớ đến lúc này anh đã ăn ý hợp tác với cô ấy, bây giờ anh làm loạn muốn phân rõ trắng đen với cô ấy, không hề cô ấyc dụng gì cả, mà còn khiến cô ấy ngày càng xa anh hơn."
Dung Tư Thành cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ Lục Việt Anh đã đúng, cô ấy vì anh ấy là bạn trai của cô ấy nên mới khiến anh tủi thân, và cô ấy cũng hứa sẽ bồi thường cho anh, nói rằng anh ấy là bạn trai chính thức của cô ấy sau khi đàn anh cô ấy đi, trong đầu luôn là hình ảnh họ sống chung một nhà.
Thế nhưng họ đã từng cùng ở với nhau trong một căn phòng suốt 7 năm trời, cô ấy nếu thật lòng thích Trình Gia Dật, thì cũng không có chuyện họ yêu nhau như bây giờ.
Anh không nên ép buộc cô!
Nghĩ đến đây, không đợi được hai giây, anh liền đứng dậy, nói một câu: “Tôi đi trước đây!” Anh đi về phía cửa.
Lục Việt Anh tức giận gọi anh: "Thanh toán tiền!" "Cậu thanh toán đi!" "Tại sao?" "Cậu đã mắng tôi cả đêm còn gì!"
Nghe những lời này ra, Lục Việt Anh sững sờ cười: "Không phải mắng anh là vì muốn tốt cho anh hay sao?" Dung Tư Thành phớt lờ anh ta.
“Anh gọi người lái xe đi.” Lục Việt Anh nói thêm một câu!
Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa phòng riêng.
Lục Việt Anh một mình ngửa đầu ra sau, một mình nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một bóng người.
Nếu hồi đó anh ta có bản lĩnh hiểu rõ lòng người theo cách như vậy, liệu anh có thể bị bỏ lại một mình không?
Dung Tư Thành đi thẳng về bán đảo Hà Liên và liên tầng 59.
Nhưng đứng trước cánh cửa, anh lại do dự.
Thực ra anh cũng không muốn vào, chỉ là địa điểm có vẻ gần cô ấy hơn.
Anh muốn kêu cô ấy ra gặp mặt, nhưng lúc này nhất định phải có đàn anh cô ấy ở đó, nếu đàn anh cô ấy nhìn thấy, xem chừng cô gái nhỏ đó sẽ lại tức giận.
Mỗi tối sau mười giờ, họ trò chuyện trên Zalo, nhưng hôm nay anh cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được, cầm điện thoại lên nhưng không biết phải nói gì.
Xin lỗi ư? Một lời xin lỗi khô khan như vậy trên zalo là quá thiếu chân thành.
Giải thích ư? Làm gì có kiểu nghi ngờ như thế
Bức ảnh đại diện là ảnh tự chụp của chính cô, mặc dù đã xem vô số lần, nhưng theo bản năng, anh vẫn nhấp vào nó và phóng to ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, tâm trạng anh có vẻ tốt hơn.
Lướt vòng bạn bè của mọi người từ trên xuống dưới, vòng tròn bạn bè của cô ấy đều là chia sẻ cuộc sống hàng ngày của cô ấy, rất chân thực và tinh tế
Anh do dự trước cửa hơn nửa tiếng rồi mới lên lầu.
Kể từ khi cô nói mười ngày, mười ngày, anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không rung động trước mặt cô.
Dù sao thì vẫn còn năm ngày nữa.
Anh có thể chịu đựng được điều đó, trở về nhà của mình và gửi một tin nhắn cho Mộ Gia Hạo.
[Con đã ngủ chưa?]
Một lúc lâu sau, Mộ Gia Hạo mới trả lời anh: [Ngủ rồi!] Dung Tư Thành cười, ngủ rồi mà vẫn trả lời được à? Anh cũng biết là hơi muộn rồi, nhưng anh chỉ muốn biết tình hình ở đó, [Mẹ của con tâm trạng tốt không?]
Mộ Gia Hạo: [Không tốt Tôm nay cũng không ăn nhiều, có phải cha chọc mẹ giận đúng không?].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...