Vào buổi tối.
Dung Tư Thành được Lục Việt Anh và Tần Dương Đức gọi đến Chốn Bồng Lai.
Mà cả đêm nay, anh luôn uống rượu, không nói gì và cũng không ăn gì nhiều.
Lục Việt Anh nhìn anh lại muốn nâng lỵ, lập tức cầm tay anh để xuống: "Anh làm sao vậy? Thất tình?"
Dung Tư Thành không nói lời nào, tránh tay anh ta, uống một ly khác.
Sau đó lười biếng liếc nhìn anh ta: "Tôi yêu ai chứ?"
Lục Việt Anh không nhịn được cười: "Xem ra là cầu mà không được, nói xem có chuyện gì đi? Không lẽ là người đẹp Yến Lệ của anh đuổi anh ra ngoài rồi à?"
Dung Tư Thành không muốn nói, thật là xấu hổ: "Nói nhảm gì thế? Cậu có uống hay không?"
Lục Việt Anh mỉm cười, nâng ly lên, chạm ly với anh: "Uống đi!” Anh ta lập tức uống hết rượu trong ly.
Dung Tư Thành thở ra một hơi thật sâu, sau đó ngửa cả người ra sau, trong lòng cảm giác như bị đả chặn, thở không nổi “Anh em chúng ta uống nhiều quá cũng chán rồi, tôi kêu hai người qua đây đi cùng tiếp rượu!” Lục Việt Anh nói xong liền muốn rời đi.
Dung Tư Thành không ngẩng đầu nói: "Cậu đi phòng khác đi!"
Lục Việt Anh dừng lại: "Đệt! Không phải là tôi sợ anh nhịn đến hỏng à, vậy anh rốt cuộc là muốn làm gì?" "Uống rượu!"
Dung Tư Thành chỉ nâng ly rượu lên, để cho Lục Việt Anh cầm xuống: "Chờ đã, anh muốn dùng rượu để trút bỏ phiền muộn? Hay là sau khi uống xong muốn quan hệ?"
Dung Tư Thành nhìn anh ta và nói: "Đúng là không có thuốc tẩy nào có thể tẩy sạch cái chất thải đồi trụy trong não cậu mà."
Lục Việt Anh tức giận cười: "Nếu như anh có khả năng, thì đừng nghĩ tới những cái tôi đang nghĩ " Dung Tư Thành nói: "Tôi khác với cậu."
Lục Việt Anh hỏi: "Tôi như thế nào chứ?"
Dung Tư Thành cho biết: "Tùy tiện mọi nơi không chịu làm người đàng hoàng!" Lục Việt Anh đáp: "Ừ, anh chỉ có lúc nói tôi mới làm người, có giả tạo quá không hả?"
Dung Tư Thành nói thêm: "Hơn nữa cậu cũng không muốn làm người với bất kỳ ai cả!"
Lục Việt Anh tức giận nói: "Tôi còn không nói chuyện với người ta!"
Dung Tư Thành hoàn toàn không để ý tới anh ta, cầm ly rượu hướng về Tần Dương Đức đang ngồi trong góc bận gửi tin nhắn: "Không thể để ý tới cậu ta nữa, chúng ta không cùng một loại người, uống rượu đi!"
Lục Việt Anh nắm lấy cái ly trong tay: "Vẫn còn uống?" “Không phải cậu gọi ra ngoài để uống rượu à?” Dung Tư Thành cau mày.
Lục Việt Anh chỉ vào bình rượu trên bàn: "Nhìn xem anh đã uống bao nhiêu rồi?"
Dung Tư Thành liếc anh một cái: "Tôi thiếu tiền uống rượu à?"
Lục Việt Anh tức giận đến nghẹn lời: "Con mẹ nó! Được rồi, tôi cùng anh uống rượu.
Nếu như uống quá nhiều, tôi sẽ trực tiếp ném anh vào phòng quan hệ công chúng.
Anh có biết có bao nhiêu người thèm muốn anh hay không?"
Sau đó, anh ta đá bay Tần Dương Đức: "Uống rượu đi!Đừng nói chuyện với em gái hay chị gái kia nữa, chúng ta ở đây đang có người thất tình đây này!"
Dung Tư Thành nhìn anh ta chằm chằm: "Ai thất tình?" Lục Việt Anh cười nói: "Đúng vậy, là tình còn chưa kịp có! Đã bị người ta đá bay đi rồi!"
Khi Dung Tư Thành nghe điều này, dường như từ đó thậm chí còn tệ hơn.
Bản năng thân thể nhanh hơn miệng, trực tiếp đá anh ta một cước.
Tần Dương Đức cười đem ly rượu đưa qua: "Nào, tôi uống trước một ly"
Cả ba người cùng uống.
Lục Việt Anh đặt cái chén xuống, lại nhìn Dung Tư Thành: "Có phải là tự anh chuốc lấy không, đụng phải cái đinh Mộ Yến Lệ kia?"
Dung Tư Thành liếc anh ta một cái, anh sẽ không bao giờ thừa nhận đâu.
"Cậu thì hiểu cái gì chứ!" "Vâng, tôi không hiểu.
Vì vậy, tôi sẽ phân tích cho anh nhé.
Tôi phải thừa nhận rằng cô gà của anh đủ xinh đẹp và có một nhân cách tốt, nhưng anh phải biết rằng cô ấy đã có một đứa con.
Anh có thích hơn nữa, nhà anh sẽ không thể nào cho lấy cô ấy, vậy thì anh nghiêm túc như vậy làm gì? Cô ấy không biết đối nhân xử thế, đổi một người khác nghe lời hơn là được rồi, chỉ cần dựa vào việc anh là Dung Tư Thành thôi, ở thành phố Cẩm Chướng này có bao nhiêu người phụ nữ muốn đu bám lên người anh? Đáng để mình treo cổ chờ chết ở cái cây này ư?"
Dung Tư Thành đá anh ta một cách tức giận khi anh nghe thấy lời nói như vậy: "Cậu câm mồm đi! Ai nói tôi không lấy cô ấy?"
Lục Việt Anh kinh ngạc trợn to hai mắt: "Ôi mẹ ơi! Dung Tư Thành, đừng nói cho tôi biết, anh còn muốn lấy cô ấy hay sao? Anh điên rồi à? Thật sự muốn làm cha của đứa trẻ khác"
Dung Tư Thành không muốn nói chuyện với tên mồm to này nữa, loại mừng thầm trong bụng này, làm anh có chút lâng lâng: "Vậy thì sao chứ?"
Lục Việt Anh lắc đầu nhìn anh xem như xong: "Anh đúng là hết thuốc chữa rồi"
Tần Dương Đức nhíu mày: "Dung Tư Thành, anh thật sự nghiêm túc sao?"
Dung Tư Thành dựa lưng vào ghế sô pha thư thái, lấy trong hộp thuốc ra một điều thuốc, châm lửa rồi hút.
Vẻ mặt có chút buồn ngủ, giọng điệu lười biếng: “Tôi khi nào không nghiêm túc?"
Tần Dương Đức lại nói: "Không phải, Dung Tư Thành, Mộ Yến Lệ còn có con trai riêng đó."
Dung Tư Thành nói: "Tôi không quan tâm!
Lông mày Tần Dương Đức không khỏi nhàn nhạt do dự: "Anh không quan tâm, nhưng nhà họ Dung có thể không quan tâm hay không?"
Giọng điệu của Dung Tư Thành có chút điên cuồng "Tôi cần quan tâm đến ý kiến của bọn họ sao?" Lục Việt Anh và Tần Dương Đức biết tình huống của nhà họ Dung, trên mặt mọi người cũng chỉ là hòa thuận, hiện tại ông cổ vẫn đang trấn giữ ở đây, mọi người đều phải tự ý thức biết thu lại vài phần.
Nếu một ngày nào đó, ông cụ mất đi, nhà họ Dung vẫn chưa biết sẽ thế nào.
Dung Tư Thành không phải nghe lời ai, nhưng nếu
Dung Tư Thành thật sự cưới một người phụ nữ có con vào nhà, có lẽ cả giới thượng lưu đều sẽ náo loạn mất.
Họ vẫn còn đang bàng hoàng, cửa phòng riêng bị đẩy ra, hai người phụ nữ từ ngoài bước vào, đó là Cảnh Mai Chi và Vương Bích Hà.
"Bọn tôi vừa đi qua, nghe nói có anh ở đây.
Đến chào anh, sao các anh lại chỉ có ba người?" Vương Bích Hà cười hỏi.
Lục Việt Anh nở nụ cười: "Đúng vậy, cậu chủ Dung đạo đức tốt vô cùng không cho tôi tìm người đến tiếp rượu, có mỗi hai người các cô thôi hay còn có bạn bè nữa? Nếu không có thì ngồi cùng nhau đi!"
Vương Bích Hà đương nhiên cầu còn không được như vậy: "Không có, chỉ có hai chúng tôi." Cô ta đi về phía ghế số pha
Dung Tư Thành khẽ cau mày, nhưng không nói gì.
Lục Việt Anh trực tiếp đưa cho bọn họ một ly rượu "Chẳng qua là hôm nay cậu chủ Dung muốn uống một lỵ, cùng cậu ta uống một ly đi, chúng tôi không thể uống được nữa!"
Vương Bích Hà nhận lấy và cười nói: “Được rồi, cảm giác như tôi đã lâu không gặp Dung Tư Thành rồi nhỉ.
Anh gần đây đang bận gì vậy?” Trong lúc nói chuyện, ly rượu khẽ chỉ về phía Dung Tư Thành.
Dung Tư Thành tự nhiên nhấp một ngụm, cầm chừng nói: "Đi làm!"
Cảnh Mai Chi không được tự nhiên như Vương Bích Hà, thật ra cô ta đã không dám đi tìm anh kể từ lần trước khi chia tay anh trong căn phòng này.
Tự nhiên nhớ đến nó, nhưng cũng thật buồn.
Canh cánh trong lòng sự tuyệt tình của anh đối với cô ta, càng nghĩ không ra rốt cuộc Mộ Yến Lệ có mị lực gì cơ chứ, khiến anh anh đắm chìm vào như vậy, đến nỗi không nể mặt mũi của ai cả.
Cô ta luôn chú ý đến động thái của anh.
Yêu nhau đến mấy rồi cũng sẽ phải chia tay thôi, đây là điều từ trước đến giờ luôn không thay đổi!
Ngay cả khi anh ấy thích đến mấy, không phải cũng sẽ đến một ngày phải chia tay hay sao?
Nghĩ đến đây đã bình tĩnh lại, cô ta nâng lỵ, khẽ ra hiệu với Dung Tư Thành: "Dung Tư Thành, tôi nâng một ly kính rượu anh, chuyện đã qua rồi, thì cứ để nó qua đi thôi, trước đây chuyện gì làm không tốt, xin anh lượng thứ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...