Chân nhỏ vội vàng xỏ lại vào giày vào.
Vậy mà cô lại quên mất là còn có camera giám sát!
Hi vọng không bị nhìn thấy lúc mình không chấp hành quy củ.
“Đang làm gì đấy?” Một nhân viên nam đi tới, vẻ mặt đoan chính, cười hỏi.
Đào Anh Thy giật mình, chắc hành động vừa rồi của mình không bị nhìn thấy đâu nhỉ.
Có điều xem ra không phải tới trách mảng, mà là bắt chuyện.
Đào Anh Thy mới đến nên không biết, còn Liên Bình thì đương nhiên biết: “Trưởng phòng Tần.”
“Người này… mới tới à?” Tân Minh Hạo chỉ vào Đào Anh Thy, ánh mắt lại đi dạo một vòng trên người cô.
Đào Anh Thy đáp lời: “Vâng.”
“Tên gì?”
“Đào Anh Thy.”
“Ồ, tên này nghe như gọi bảo bối ấy nhỉ”
“..” Đào Anh Thy liền nớ nụ cười chuyên nghiệp trên mặt.
“Tối tôi mời khách ăn cơm, Anh Thy, cô đi cùng tôi” Nói xong, Tần Minh Hạo liền rời đi.
Đào Anh Thy kinh ngạc, cô chỉ là một người mới tới, sao lại phải đi ăn cơm? Cô cũng không phải nhân vật nhất định phải có mặt.
“Người đó là trưởng phòng bộ phận nhân sự, Tân Minh Hạo, là họ hàng với nhà họ Tư, nếu như cô có bản lĩnh thì hãy nắm lấy anh ta, đây cũng được coi là người có tiền, cũng xem như là được gả vào nhà giàu.” Liên Bình nói.
“Nếu như tôi không đi ăn cơm thì sao?”
“Không đi? Tôi muốn đi mà anh ta còn chướng mắt tôi đây này, cô nghĩ gì thế? Cơ hội tốt như vậy mà lại không muốn? Nếu như không đi, nhẹ thì gây khó dễ cho cô, nặng thì cho cô cút xéo luôn” Liên Bình nói.
Đào Anh Thy thật không ngờ là kẻ này cũng có dã tâm.
Đào Anh Thy chỉ muốn nuôi lớn sáu đứa nhóc nhà mình, người có tiền gì đều không có liên quan tới cô.
Với cả, nếu có người thích cô mà nghe nói cô có sáu đứa con thì chắc chắn đều bị dọa chết khiếp.
Thời gian nhanh chóng đến giờ tan tầm, điện thoại ở quầy lễ tân vang lên, Liên Bình nghe xong liền đặt điện thoại xuống, nói: “Anh Thy, trưởng phòng Tần gọi cô tới văn phòng của anh ta”
“Để làm gì?”
“Đi rồi sẽ biết”
Đào Anh Thy chưa từng đi ra khỏi lầu một, cho nên phải tìm người để hỏi đường tới văn phòng của trưởng phòng Tân.
Sau khi gõ cửa đi vào, trưởng phòng Tần vừa nhìn thấy cô liền tủm tim cười: “Tới rồi à?”
“Trưởng phòng Tần tìm tôi có việc gì không?”
“Lát nữa cô và tôi cùng đi xuống bãi đậu xe, rồi ngồi xe của tôi. Tôi đân cô đi đổi bộ quần áo, sau đó đi ăn cơm”
Đào Anh Thy từ chối: “Xin lỗi trưởng phòng, tôi phải về nhà sớm”
“Cô không đi?”
“Vâng, tôi chỉ là người mới tới, không muốn tham gia tiệc.”
Tần Minh Hạo chế giễu Đào Anh Thy không biết trời cao đất rộng: “Anh Thy, cô chỉ là một nhân viên lễ tân, tôi để mắt tới cô là do kiếp trước cô có phúc, còn không biết tốt xấu”
“Cảm ơn trưởng phòng Tân đã coi trọng, nhưng tôi thật sự không muốn đi” Đào Anh Thy nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Đào Anh Thy xám mặt đi về phía thang máy, cái người này đúng là nghĩ mình có vài đồng tiền bẩn nên coi thường người khác, từ chối rồi còn ngồi chém gió tự kỷ, rác rưởi!
Ngón tay Đào Anh Thy còn chưa kịp đụng vào nút ấn thang máy thì đã bị người ta kéo lại.
“Tôi cho cô thêm một cơ hội suy nghĩ lại, lần này cô nên suy nghĩ cho kỹ, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng một con chó ở tập đoàn Vương Tân này”
Đào Anh Thy cố kìm lại lửa giận đang bùng lên trong lòng.
Cô không tiên không thế nhưng cũng sẽ không đế mặt người ta bắt nạt trắng trợn như vậy.
Đúng rồi, Liên Bình nói nếu nặng thì sẽ bị đuổi đi, vừa hay không cần phải đưa đơn từ chức, cầu còn không được.
“Gô đang cười giễu cợt đấy à?” Tan Minh Hạo hỏi.
“Trưởng phòng Tần, anh mù à? Không phải cười giễu cợt thì là gì?” Đào Anh Thy nói.
Tần Minh Hạo không tin vào tai mình, cô đang mảng anh ta à?
“Không phải tôi nói chứ, đừng có tưởng có chút tiền là như mấy con ngựa giống chạy loạn khắp nơi, có phải anh thấy càng nhiều phụ nữ càng tốt không? Tôi lại thấy anh giống trai bao đấy!” Đào Anh Thy nhìn trên đưới anh ta một lượt, nói: “Cơ mà đạng như anh làm trai thì một đêm cũng không kiếm được mấy đồng tiền, nhìn còn phát ngán cơ mà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...