Bàn tay của vệ sĩ liên dừng ở không trung.
Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy: "Cô cầu xin cho anh ta?”
"Nếu như không phải tại anh thì sao tôi thành ra thể này?" Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh, trong mắt tràn ngập phẫn nộ: "Đây chính là thứ mà anh muốn thấy đúng không?”
Cả người Tư Hải Minh hơi khựng lại, bộ mặt căng cứng, mang theo cảm giác sắc bén.
Nói xong, cô cũng không nhìn Tư Hải Minh, kéo lê cơ thế yếu ơn của mình đi lướt qua người anh.
Sắc mặt của Tư Hải Minh lạnh lão vô cùng, không có hành động gì.
Vệ sĩ đứng đờ ở đó, không biết là có nên ra tay hay không.
Đào Anh Thy kéo lê từng bước một, còn chưa tới thang máy, người phía sau đã tiến đến bế cô lên, đi vào thang máy vừa mở.
Đào Anh Thy yếu ớt dựa vào cổ Tư Hải Minh, ngay cả giãy dụa cũng không có.
Cứ như bây giờ Tư Hải Minh làm gì với cô, cô cũng sẽ không phản kháng.
Không biết Từ Hạo Bân thế nào rồi, bị xứ lý hay được thả...
Không có đi vào quán bar mà đi thẳng xuống tầng hầm gửi xe, lên xe,
Xe liền rời đi.
Xe vững vàng đi trên đường, Đào Anh Thy muốn rời khỏi người Tư Hải Minh.
Nhưng cằm lại bị anh nắm lấy, ngón tay có hơi dùng lực: "Tôi nghe nói cô tìm tới phòng bao gặp Từ Hạo Bân trước?"
"Ừm, tôi thấy anh ta mượn rượu giải sầu, chắc là đau khổ vì công ty của nhà họ Từ bị thu mua, trong lòng tôi thấy hổ thẹn nên mới đi. Không ngờ anh ta uống rượu say lại muốn đối với tôi như vậy. Có điều đây là việc có thế hiểu được, dù sao là người khác thì trong lòng cũng sẽ hận...' Đào Anh Thy vẫn còn sợ hãi nói: "Bọn họ không đối phó được với anh, đương nhiên là trút giận lên người bên cạnh”
"Chắng lẽ không phải do cô cố ý chọc giận anh ta để kéo bản thân vào nguy hiểm. Có bài học này, tôi sẽ tha cho nhà họ Tư, đúng không?"
Loại chuyện này nhìn một cái là đoán được, dường như bất cứ người nào đều không che giấu được tâm tư của mình trước mặt anh, quá đáng sợ.
Tư Hải Minh nhìn cô, nhưng không có lên tiếng.
Đào Anh Thy cắn môi, nước mắt chảy xuống, khó kìm lại được tiếng thút thít: "Sao tôi biết được những thứ này chứ... tôi sao lại lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa... Tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại xuất hiện ở quán bar? Anh cho người theo dõi tôi à?"
Đôi mắt thấm đẫm nước mắt mang theo tia hoài nghi nhìn chăm chằm vào Tư Hải Minh, muốn nhìn ra được gì đó từ trên mặt anh.
Cho dù biết Tư Hải Minh đã động tay động chân trên người cô, nhưng vẫn không nhìn ra điểm đáng ngờ, cho dù là một cái biểu cảm cũng không có...
"Tôi không cần tìm người theo dõi cô, tôi cũng biết cô đang ở trong một quán bar. Hỏi nhân viên là có thế biết vị trí của cô” Tư Hải Minh mặt không thay đổi nói. Lý do anh tìm không một chút sơ hở.
Đào Anh Thy cũng không cần tiếp tục nghi ngờ.
"Nếu như anh không tin tôi, tôi nhận thua" Cỏ nói, nhìn vẻ bên ngoài cửa sổ, làm ra vẻ không muốn nói tiếp.
Tư Hải Minh hỏi: "Cổ còn đau không?"
Đào Anh Thy sờ lên cô, nhẹ nhàng ậm ừ, vô cùng đáng thương nỏi: "Có chút.. "
Tư Hải Minh kéo tay cô ra, nâng cằm cô lên, liền thấy được đấu tay hằn lên cổ trắng nõn.
"Nuốt một ngụm nước bọt"
Đào Anh Thy làm theo: "Đau..."
Bị bóp nặng như vậy, chỉ cần Tư Hải Minh tới trẻ một bước, cô sẽ phải đánh lại.
Cô phơi cổ ra, dường như đặt nơi yếu ớt nhất bại lộ dưới răng nanh của dã thú, cả người đều không có cảm giác an toàn.
"Anh Hải Minh, có thể... A!!" Đào Anh Thy còn chưa nói xong, liền nhỏ giọng kêu lên, cả người run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...