Một Tay Che Trời

Bước vào hè, ngoại trừ những công việc thông thường, Lý Tịch và Ngôn Ấp lại tiếp tục màn du thưởng chen ngang. Đây là cái màn mà lúc trước cứ mỗi tháng, Ngôn Ấp định ra để dạo một vòng với Lý Tịch đại nhân. Ban đầu y rất ư không cam lòng, nhưng giờ có vẻ Lý Tịch rất nghe lời, còn yên lặng đồng ý.

Hai người bước ra ngoài, lộ trình cố định là sẽ tản bộ một vòng, địa điểm dừng sẽ ở trước những trà lâu và phố chợ sầm uất. Phần lớn hai người không nói gì nhiều, chỉ sánh bước với nhau.

Lý Tịch chú ý đến người kia cũng là vì Ngôn Ấp.

Lúc ấy bốn người họ đi trên ngã tư đường. Lúc sớm mai nên có mưa phùn rơi như mưa xuân lất phất trên mặt. Thị vệ bật ô ra che cho Ngôn Ấp, đương nhiên để Lý Tịch đáng thương tự lực cánh sinh. Trên đường còn có người tất bật tới lui.

Trong dòng người tấp nập, Lý Tịch bị một người đụng phải khiến ô lệch sang bên khiến vai y ướt sũng.

Y cau mày, lúc sửa lại ô thì hơi ngẩn ra.

Ở cuối ngã tư có người cuộn mình nằm dưới mưa, đã sắp hè mà người kia còn mặc áo bông tả tơi. Lý Tịch nhìn kỹ, thì ra là một lão nhân bị mù, khóe mắt dính ghèn đen pha lẫn bùn. Lão lặng lẽ ngồi ở cuối đường, dáng người dưới mưa hơi run rẩy. Trước mặt ông lão có trải một cái khăn cũ nát, trong đĩa có một văn tiền.

Lý Tịch trầm mặc đi lên, y đang muốn đặt tiền vào bát của ông lão đã bị người khác đụng nữa.

Một thiếu niên chạy cái vù tới hất cái khăn đi sau đó mau mắn chạy trốn. Lý Tịch tức giận nhìn ông lão ngờ ngật ngẩng đầu lên, y đang tính gọi tên nhóc kia thì thấy thị vệ đã bẻ tay hắn xách lại đây.

“Thứ khốn nạn! Đánh rắm cái nhà ngươi!” Thiếu niên vừa đá thị vệ vừa xỏ lá bẻ ngoặt người sát đất. Ngôn Ấp đanh mặt, thị vệ liền quăng tên thiếu niên đó ra xa, đoạn giật lại chiếc khăn rách dơ mà ném lại chỗ ông lão.

Ánh mắt thiếu niên đảo qua nhanh như cắt rồi phun nước miếng cái phụt về phía Ngôn Ấp. Hắn nghiêng đầu tránh, tức thì thị vệ xốc vạt áo thiếu niên hổng chân mà gằn: “Nếu ngươi dám phun thêm lần nữa, có tin ta cắt lưỡi ngươi tại chỗ hay không?” Thanh âm hắn không cao giọng mà rất vững vàng, tên thiếu niên kia run rẩy cả người.

Ngôn Ấp cười lạnh, phất tay bảo thả ra. Chân tên thiếu niên đặt xuống đất được thì lảo đảo suýt ngã.

“Thân thanh niên tay làm hàm nhai, cướp đồ người già thế này, căn bản ngươi không có liêm sỉ.” Ngôn Ấp hơi phất tay, thị vệ kia liền kéo hắn đi mất.

Lý Tịch biết tên đó bị dẫn đi gặp quan.

Lão nhân kia chẳng biết gì mù mờ ngó về hướng họ, hoàn toàn không biết gì. Ngôn Ấp nhìn Lý Tịch, thấy y vội lấy một thỏi bạc nhét vào tay ông lão. Ông lão dùng tay mân mê thỏi bạc, đoạn cười rất vui mừng, từng nếp nhăn hằn ra màu đen dơ lâu ngày, “Cám ơn khách quan.”

Lúc ấy Ngôn Ấp đã đi khá xa, Lý Tịch vội vàng đuổi theo hắn.

Khi mưa nặng hạt hơn thì hai người đã đến trà lâu.

Họ vẫn ngồi trong gian cách biệt bên trong, lần này chỉ có hai người họ.

Bỗng dưng Ngôn Ấp muốn uống rượu. Việc này khiến Lý Tịch hơi ngạc nhiên. Hoàng đế luôn là người biết tự kềm chế, lần này chẳng những phạt nặng thiếu niên đó mà cảm xúc cũng không khéo nén, thật sự là việc hiếm thấy. Đương nhiên, Lý Tịch thông minh mà giữ kín miệng.

Ngôn Ấp nâng chén rượu đầy tràn lên miệng mà chưa uống, chỉ nhìn màu rượu kia. Ngẫu nhiên cơn gió thổi vào khiến chén rượu gợn sóng, dường như làm hắn ngây người.

Chung quanh tiếng người huyên náo, mà trong góc khuất này yên tĩnh vắng ngắt. Lý Tịch cúi đầu uống trà, còn Ngôn Ấp thì trầm mặc nhìn chén rượu.

Lý Tịch uống đến chén trà thứ ba, Ngôn Ấp mới mở lời.

“Hẳn ngươi biết, mẫu thân của ta là nô tỳ hèn mọn bị cống hiến chứ hả?”


Lý Tịch ngẩn người, tiếng chuông cảnh giác trong người gióng lên. Câu hỏi này bất luận có trả lời hay không cũng không có đường nào là tốt… Chẳng lẽ… hoàng đế bệ hạ muốn trút bầu tâm sự với mình?

Đừng à nha… Có thể để ta làm người cái gì cũng không màng đến có được không…?

Nhưng Ngôn Ấp đã tự ý muốn trút tâm sự: “Từ nhỏ ta đã bị kẻ khác xem thường. Tuy thị vệ và ti lại trong cung không nói gì, nhưng thái độ khinh khỉnh lúc đầu của họ nói ta biết, mẹ con ta không được hoan nghênh. Sau khi sinh ta ra, mẹ ta liền thất sủng. Chưa khi nào phụ thân hỏi han đến cuộc sống của chúng ta. Kỳ thật như thế ta cũng chấp nhận, dù sao trước giờ cũng không nhận được gì… Có điều năm sinh nhật tám tuổi, phụ thân gặp mặt ta và tặng cho một miếng ngọc. Lúc đó ta vui biết mấy. Ngày hôm sau, bọn huynh trưởng đã cướp miếng ngọc rồi đập nát.”

Lý Tịch cúi đầu. Cái Ngôn Ấp cần không phải sự đồng tình, thương hại hay là oán giận… Chẳng qua hắn cần người lắng nghe mà thôi.

“Cho nên sau đó, ta quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, không để bất cứ ai khi dễ ta. Tương tự, ta không thích nhìn người khác khi dễ kẻ yếu.” Ngôn Ấp dứt lời thì nốc cạn chén rượu.

Lý Tịch lặng lẽ cầm chén trà lên, rồi như Ngôn Ấp, y cũng uống cạn.

Ngôn Ấp ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

Hắn tươi cười rất mực dịu dàng như cơn mưa phùn đầu hạ, nhẹ nhàng khẽ rơi.

Lý Tịch quay đầu nhìn hạt mưa bụi tí tách ngoài song cửa, y mỉm cười. Ngôn Ấp nhìn khuôn mặt y qua chén rượu, ánh mắt hắn hơi tò mò.

Lý Tịch từ tốn thở dài: “Thần là con của thứ thiếp.”

Ngôn Ấp ngẩn ra.

Lý Tịch tiếp lời: “Tuy không ai khi dễ thần, nhưng thần cảm nhận mình không hợp tính với phụ thân. Lúc mười ba tuổi thần đã xa nhà, đi du ngoạn khắp nơi. Mỗi năm chỉ đúng hẹn về thăm mẫu thân và biểu muội vài lần… Cho đến năm mười tám tuổi, trên đường về quê quán tổ tông của lão gia, cả nhà thần gặp tai nạn lật thuyền… Phụ mẫu, huynh đệ và tỷ muội… Ai cũng không trở về được. Nếu thần về nhà sớm hơn mấy ngày, chắc cũng cùng số phận với mẫu thân rồi. Kết quả, thần kế thừa hết sản nghiệp của phụ thân. Thật kỳ quái, vốn tài sản kia là của huynh trưởng thần mới phải.”

Ngôn Ấp nhíu mày.

“Lúc đó thần đã nghĩ, ai cũng có vận mệnh riêng của mình, đôi khi trời định có những thứ sẽ không thuộc về mình. Bất luận có tìm kiếm thế nào cũng không chiếm được.” Khuôn mặt Lý Tịch rất đỗi nhu hòa.

Ngôn Ấp mỉm cười: “Ta và ngươi không giống nhau. Ta nghĩ muốn thứ gì thì nhất định phải đạt được. Không ai có thể ngăn cản.”

Lý Tịch khẽ khàng cười, không nói năng gì.

Ngôn Ấp nói tiếp: “Kỳ thật lời đó của ngươi không nên nói với ta mới phải. Lý Tịch ngươi vượt quy tắc rồi.”

Lý Tịch nhướn mi không chút hoang mang: “Bệ hạ xem thần là bằng hữu, thần bất giác cũng xem người là bằng hữu… Chỉ thế thôi.”

Ngôn Ấp cười vang, xong mới nhẹ giọng nói: “Nói không chừng, ta không cần bằng hữu.” Hắn ngước mắt lên, trong gian phòng hực sát khí.

Lý Tịch vẫn điềm nhiên: “Một khi đã thế, Lý Tịch cam nguyện chịu phạt.”

Hai người đối mặt nhìn nhau, rất lâu sau Ngôn Ấp mới bật cười: “Nhớ kỹ, nếu trong triều ngươi nói như vậy, chắc chắn ta sẽ lấy mạng ngươi.”

-0-

Nửa tháng sau lúc lâm triều, bỗng nhiên Ngôn Ấp bị giáng cho một gánh côn buồn bực.


Lễ bộ Thượng thư cùng tả hữu thừa tướng liên kết nhau, dâng thư thỉnh hoàng đế bệ hạ chọn một danh môn khuê tú cô nương vào cung để nối mạch hoàng gia.

Ban đầu nghe ý kiến đó, lần đầu tiên hoàng đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta sửng sốt trước chúng thần rất lâu, vất vả lắm mới tiêu hóa được câu nói kia. Ngôn Ấp nhìn ba lão nhân mắt tràn đầy khao khát quỳ bên dưới mà không nói gì, hắn phất tay áo bảo bãi triều.

Tả hữu thừa tướng nào chịu bỏ cuộc, càng không dễ buông tha. Họ lập tức tiến đến trước phủ phục: “Hoàng thượng, hiện giờ hoàng thượng đã trên ba mươi, hậu cung vẫn còn trống hoác, không có hoàng hậu, phi tần gì cả. Thế này đối với giang sơn rất bất lợi, khiến lòng dân khó yên. Bệ hạ, vì bá tánh nhà Trần, thỉnh xin bệ hạ hãy cân nhắc.”

Ngôn Ấp không nói gì, tiếp tục phất tay áo. Ti lại nhanh trí thấy lửa giận trong mắt hoàng đế thì mau mắn hô “Bãi triều!” Vị Lễ bộ Thượng thư kia còn muốn nói thêm, nhưng bị Ngôn Ấp trừng mắt một cái đã lui về sau.

Ba lão nhân lập tức im phắt, câm nín như hến.

-0-

Sau khi Lý Tịch nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên là “Thế sao, hậu cung hoàng đế trống hoác à…?” Phản ứng thứ hai là “Như vậy… hắn giải quyết nhu yếu thế nào…?” Đương nhiên, lúc phục hồi tinh thần lại thì Lý Tich đã đỏ bừng mặt, thè lưỡi ra.

Nói đến bẽ mặt thì Lý Tịch lớn từng này cũng có đi thanh lâu mấy lần. Mỗi lần quay về, không phải đỏ mặt kiếm chỗ trốn thì cũng nốc rượu say đến ngã vật ra ngủ. Dù y cũng từng vì Tiểu Tiệm mà vận y thường đai kiện bó sát người, nghĩ ngợi lung tung, nhưng những ý tưởng đó thường bị dập chết từ trong trứng nước. Lý Tịch ước chừng biết kia là chuyện gì sẽ xảy ra, việc đấu đá trong đông cung không phải lạ lẫm với y… Có điều… làm sao y dám làm chuyện đó với Tiểu Tiệm chứ?

Quay lại đề tài, thân là hoàng đế có được thiên hạ, vì sao Ngôn Ấp lại thủ thân như ngọc đến thế? Lý Tịch chống tay trầm ngâm vẫn không giải được, lại bất cẩn nảy lên ý tưởng: Hay là… hoàng đế… không nối dòng được?

Lý Tịch lắc mạnh đều, lập tức vùi đầu vào công việc, không dám nghĩ vẩn vơ nữa. Nếu lỡ miệng, dù y có mười cái đầu cũng không đủ trảm nữa là.

Cứ tưởng đề tài này đã bị lãng quên, chẳng ngờ rằng ba ngày sau, nhà Lý Tịch lại đón một vị khách không mời mà đến. Việc này khiến y không thể không nhìn nhận: Hóa ra hoàng đế có nối dòng được hay không rất ư là liên hệ đến y…

Vị khách không mời mà đến này đúng là Lễ bộ Thượng thư, Thôi Chất Hạo.

Lý Tịch vừa về nhà đã thấy Chu bá hớn hở ra đón. Y có dự cảm chẳng lành ngay: mỗi lần Chu bá hưng phấn là hơn phân nửa bản thân chịu toàn chuyện không hay ho. Lý Tịch cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Chu bá hạnh phúc bội phần: “Thôi đại nhân chờ thiếu gia đã lâu rồi.”

Lý Tịch ngẩn ra: “Thôi đại nhân? Là vị Thôi đại nhân ấy à?”

Chu bá đón lấy áo choàng của Lý Tịch đang còn ngạc nhiên: “Đương nhiên là Lễ bộ Thượng thư Thôi đại nhân rồi. Trong kinh thành chỉ có ba vị Thôi đại nhân, người khiến lão vui mừng thế dĩ nhiên chỉ có ngài ấy thôi.”

Lý Tịch không nói gì, quay người nhìn lão bằng nửa con mắt. Trên thực tế, trong kinh thành có bao nhiêu quan lại, Chu bá đã thuộc nằm lòng. Cũng không biết ông moi đâu ra rất nhiều tin vụn vặt, tỉ như tiểu thư của Tả thừa tướng mặt có rổ, hay là công tử của Hữu thừa tướng thích nam sắc… Mỗi khi đối mặt với sắc mặt nghiêm trang của Chu bá, y không khỏi than thở nhân sinh sao kỳ diệu thế, bát quái thiên tính hoàn toàn có thể che dấu vô hình nha.

Lý Tịch chậm rãi đi đến nội đường, mày khẽ nhíu. Nếu đoán không lầm thì hiện tại, Lễ bộ thượng thư tìm đến mình chỉ vì một chuyện…

Quả nhiên, sau khi gặp mặt chào hỏi xong Thôi Chất Hạo vào vấn đề chính ngay, sảng khoái đến độ Lý Tịch không kịp nói sang chuyện khác: “Lý đại nhân, lần này ta đến là vì an nguy của quốc gia, xin nhờ Lý đại nhân san sẻ giúp cho bá tánh.”

Lý Tịch thầm nghĩ “Ngụy trang rào mào thật hay mà,” còn trên mặt y lộ ra dáng kinh sợ: “Thôi đại nhân, lời ấy có nghĩa gì?”

“Ta nghĩ hẳn Lý đại nhân biết chuyện, ta cùng tả hữu thừa tướng dâng thư lên hoàng đế thỉnh lập phi tần? Ta vì chuyện đó mà đến đây.”


“Quả thực hạ quan có nghe, nhưng không biết mình có thể làm gì?”

Thôi Chất Hạo chau mày, vẻ mặt như bảo thế này ngươi còn không chịu hiểu: “Lý đại nhân không cần khách khí. Cả triều đều biết, hiện giờ Lý đại nhân là người hoàng thượng rất yêu thích. Trước giờ với đề nghị của ngài, hoàng thượng luôn rất xem trọng. Lần này đến là muốn nhờ Lý đại nhân khuyên nhủ hoàng thượng, không cần vì lý do cá nhân mà khiến triều chính bất ổn. Lý đại nhân, trong triều luận bên văn hay bên võ thì chỉ có ngài là thích hợp nhất. Lý đại nhân nhất định phải cứu giúp bá tánh đó.”

Lý Tịch thầm nghĩ thật sự Ngôn Ấp rất đáng thương, có cưới thê tử hay không đều “can hệ đến bá tánh.” Mặt khác, đối với Thôi Chất Hạo xấc bấc xang bang chạy đi nhờ cái yêu cầu đáng sợ này, y chỉ biết thở dài. Nếu dễ vậy sao ngài không đi nói thẳng “Không cần vì lý do cá nhân mà khiến triều chính bất ổn” đi? Tính tình hoàng đế bệ hạ thế nào, tin chắc hết thảy quan văn võ cả thành đều biết. Vì cái gì phải cố tình đi gánh cái của nợ này?

Thôi Chất Hạo thấy Lý Tịch khúm núm thế thì quỳ phịch xuống: “Lý đại nhân, thật sự không phải lão phu ép buộc, mà lão phu thật tìm không ra người có năng lực khuyên hoàng thượng. Lý đại nhân hãy nể ta tuổi cao, xin cố sức giúp cho!”

Lý đại nhân ngớ người, nhìn lão nhân râu tóc bạc trắng thì thở dài: “Xin Thôi đại nhân đứng lên đi, ta sẽ làm hết sức mình.”

Thôi Chất Hạo tươi cười đứng lên.

Đợi Thôi Chất Hạo đi khỏi rồi, Chu bá mới giải thích mối nghi hoặc trong lòng Lý Tịch: “Thiếu gia không biết sao? Nhị tiểu thư của Thôi đại nhân đã gần mười tám mà chưa có người ước hẹn. Nghe nói tiểu thư ấy rất xinh xắn, thuộc hàng tú nữ được tuyển chọn đó.”

Lý Tịch bừng tỉnh.

-0-

Rốt cuộc phải nói sao với hoàng đế đây? Cuối cùng Lý Tịch chọn một ngày sắc tươi nắng chan hòa, lần xuất hành thứ hai trong tháng của hai người là thời điểm y sẽ lên tiếng.

Hai người nhàn tản ngồi trên trà lâu dưới ánh mặt trời ấm hỉnh. Ngôn Ấp ra lệnh cho thị vệ canh sau bình phong, hai người ngồi cạnh cửa sổ, đoạn có tiếng mơ hồ bên cạnh len lỏi vào. Ngôn Ấp tò mò nhìn xuống lầu, còn Lý Tịch thì đang phân vân không biết nên mởi lời thế nào, ***g ngực rối ren trăm hướng, rốt cuộc thấy khó nói nên lời. Bỗng Ngôn Ấp mỉm cười mà chỉ xuống lầu: “Ngươi xem đứa nhỏ kia.”

Lý Tịch đáp lời nhìn xuống, thì ra ở đường cái có đứa nhỏ quấn quít lấy mẹ nó, đòi mua hình nhân bằng bột. Bà mẹ không chịu mua nên thằng nhỏ ngồi dưới đất khóc ăn vạ, tay chân đá tứ tung. Người mẹ đỏ mặt, vội lấy tiền mua một cái hình nhân nhét vào tay nó, song đỡ nó dậy mà vội vàng đi. Ngoài đường vang lên tiếng cười đầy thiện ý.

Lý Tịch thầm nghĩ đây đúng là cơ hội rồi: “Bệ hạ, người mẹ đó thương con làm sao, quả thật hai mẹ con rất đáng yêu.”

Ngôn Ấp gật đầu, tâm tình hắn vô cùng tốt.

Lý Tịch lại cẩn trọng nói: “Trong thiên hạ, cha mẹ và con mới tạo thành một nhà. Trong nhà có cha mẹ, con trai rồi lại con gái. Cha nghiêm nghị, mẹ hiền từ, đứa con chất phác, cảnh đáng mừng thế mới đúng là gia đình.”

Ngôn Ấp từ tốn quay sang, nhìn nụ cười mỉa của Lý Tịch thì khoan thai hỏi: “Ba lão nhân kia có đến tìm ngươi à?”

Lý Tịch cười xòa: “Bệ hạ không cần cho có ai tìm thần. Chẳng qua thần cảm thấy… bệ hạ hẳn nên có một gia đình.”

Ngôn Ấp lạnh lùng nhìn y: “Ngươi cho rằng thê tử của ta phải là người nữ tử thế nào đây?”

“Việc đó… thần không biết… Thần không dám đoán.” Lý Tịch lại cười trừ.

“Cũng không phải ta có tật xấu gì, nhưng ta muốn người ở cạnh mình là người ta tin tưởng. Ta tin nàng, kính nàng và yêu nàng, bằng không ta tuyệt không cưới người đó. Lý Tịch, mẫu thân của ta và ngươi đều là kiếp làm lẽ, cả đời đau khổ khôn nguôi. Nữ tử gả vào cung thì suốt đời bị giam lỏng trong bốn bức tường thành, suốt ngày chỉ đối mặt với quốc sự và gia sự. Nếu người đó không có khí phách, sao ta dám cưới nàng? Lại làm sao có thể hại đời người ta?”

Lý Tịch cúi đầu.

“Trên đời này, nếu có người hội đủ tiêu chuẩn đó thì các ngươi nói cũng không muộn, bằng không quên đi. Ngươi hãy nói lại với ba lão già đó, muốn mang con gái mình nhét vào hậu cung của ta cũng phải xem có xứng hay không.”

Lưng Lý Tịch chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, nếu nói ra vậy, trong triều còn không đại loạn sao?

Ngôn Ấp quay đầu, nhìn bóng dáng rời đi của hai mẹ con kia thì ánh mắt hơi mê mẩn: “Ngươi cho rằng ta tự cấm mình yêu sao? Ta bất quá cũng là phàm nhân, có điều không ai có thể đứng cạnh ta mà thôi. Cái gọi là giai ngẫu, tuy tương phùng nhưng chẳng thể cưỡng cầu.”

Lý Tịch vẫn trầm mặc.

Ngôn Ấp lắc đầu thở dài: “Kỳ thật tuổi ngươi cũng không nhỏ nhắn gì, thế nào lại không nhắc chuyện hôn sự hả?”


Khuôn mặt Lý Tịch đỏ ửng, mỉm cười nói: “Thật ra thần đã có ý trung nhân ở quê nhà.”

Đôi mắt Ngôn Ấp sáng lên: “Thế sao? Không biết khuê tú nhà ai có thể được ngươi coi trọng thế?”

“Ha ha, thần chỉ sợ mình không xứng với nàng thôi… Đó là biểu muội của thần, thần thường gọi nàng là Tiểu Tiệm.”

“Tiểu Tiệm? Nghe qua cũng là danh rất động lòng người.”

“Ha ha. Thần và nàng không giống nhau. Trước giờ nàng ấy rất rạng rỡ xinh đẹp, thái độ làm người thẳng thắn, trí tuệ lại thông minh lanh lợi, ai dưới quê cũng rất thích nàng…”

“Một khi đã vậy, hai người nên thành thân đi.”

“Còn chưa có…” Mặt Lý Tịch càng đỏ hơn.

Ngôn Ấp tinh vi nên dợm hỏi: “Có phải… là ngươi đơn phương tương tư người ta?”

Lý Tịch ho sặc sụa, mặt mày đỏ bừng.

Ngôn Ấp cười vang, tâm tình rất là cao hứng.

“Thần… thần…” Lý Tịch ấp úng nửa buổi cũng chưa nói ra nguyên nhân được.

“Lý đại nhân, không phải ta nói ngươi chứ thận trọng quá sẽ vuột mất cơ hội. Thấy giai nhân thì phải ra sức một chút mới tốt. Ai lại như ngươi bình thường chỉ biết đỏ mặt mà thôi? Rốt cuộc ngươi có phải nam nhân hay không?” Câu nói này làm Lý Tịch rót trà tràn cả ra.

Ánh mắt Ngôn Ấp càng sáng hơn: “Nói vậy, Lý Tịch… ngươi là đồng nam sao?”

Đầu Lý Tịch cúi sát bàn đến độ ngóc dậy không nổi.

Ngôn Ấp bật cười mà vỗ bàn cái chát, thiếu chút nữa đã cười đến lật bàn: “Lý đại nhân, ngươi quả nhiên là tuyệt thế kỳ trân đó!” Lý Tịch mặt đỏ tía tai đến độ không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Ngôn Ấp hết sức hưng phấn, kích động bảo: “Vậy chúng ta đi kỹ viện nào, cho ngươi biết thế nào là chuyện nam nữ.”

Lý Tịch kinh sợ ngẩng phắt đầu lên. Không ngờ hoàng đế suốt ngày mặt u ám như quan tài cũng có ý nghĩ kỳ lạ như thế. Sắc mặt Lý Tịch đau khổ níu lấy Ngôn Ấp đang tính đứng lên: “Bệ hạ, không cần đâu!”

Ngôn Ấp mỉm cười, không so đo với y. Tay Lý Tịch quả nhiên là tay quan văn mà, ngón tay có vết chai trong khi lòng bàn tay rất mềm mại. Hắn âm thầm rút tay ra, vỗ vai Lý Tịch: “Thôi bỏ đi, không trêu ngươi nữa. Không đi thì không đi. Có điều Lý Tịch à, nếu ngươi có ý trung nhân thì nên mau tay đi. Biểu muội ngươi bao nhiêu tuổi?”

Sắc mặt Lý Tịch đang trắng bệnh lại hóa ra đỏ: “Dạ, mười chín.”

“Mười chín, cũng không còn nhỏ gì. Lý Tịch, khi nào ngươi cưới nàng về làm vợ đây?”

Lý Tịch nở nụ cười, sắc mặt tươi cười ánh ra hạnh phúc thực sự.

Ngôn Ấp thấy nét cười của y thì trong lòng dâng lên niềm hâm mộ.

Thái độ làm người của Lý Tịch thích ứng trong mọi hoàn cảnh, y không giống như mình, rất dễ thỏa mãn. Người như thế có phải cũng đặc biệt dễ hạnh phúc hay không?

Ngôn Ấp khẽ lắc đầu, dập bỏ ý niệm đó.

Bất quá mà nói, con người Lý Tịch này thật đúng là đáng yêu mà.

Gió thổi tóc Lý Tịch phớt bay lên mặt Ngôn Ấp. Ngôn Ấp nghiêng đầu, lấy tay vuốt tóc người kia sang bên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui