Gương mặt tuấn tú cúi nhìn nàng, một lúc lâu sau không nhận được câu trả lời, chàng rút đóa sơn trà cài trên mái tóc nàng xuống thưởng thức, “Nàng xác định ở đây có Tích Lan Tinh?”
Nàng kháng cự sự gần gũi theo bản năng, đẩy chàng ra rồi ngồi xuống, “Mấy năm trước ta nghe nói trong Thần giáo ở Chiêu Việt có một loại thánh thảo tên là Hắc Diệp Hồng Lạc, nó cực kì độc, mười thước xung quanh nó không có lấy một ngọn cỏ, giống hệt Tích Lan Tinh trong truyền thuyết.”
Tả Khanh Từ lạnh nhạt nheo mắt lại, “Nàng có biết ở Tây Nam Huyết Dực Thần Giáo có thế lực lớn thế nào không? Mỗi một người trong ba hộ pháp đều chẳng khác gì Đồ Thần, có thể huy động ngàn vạn giáo chúng dễ như trở bàn tay, thế mà nàng dám một mình lẻn vào đây, bọn họ có thể bóp chết nàng như bóp chết một con kiến.”
Tô Vân Lạc chỉ nhìn chàng không nói tiếng nào, hồi lâu sau nàng mới mở miệng, “Chàng không nên đến đây.”
Tả Khanh Từ làm như không nghe thấy, “Nàng đã đến đây một thời gian, có tìm thấy ở đâu không?”
Lúc này nàng làm gì có tâm trạng bàn luận về Tích Lan Tinh, gượng gạo nói, “Có ba khu khả nghi, chỗ ở của A Lan Đóa, Sái Động và điện đá của Thừa Hoàng.”
Đôi mắt phượng của Tả Khanh Từ chợt lóe lên, “Ngày ta vào giáo, nàng đã đi đâu?”
Nàng không ngờ vị khách Trung Nguyên trong lời đồn đúng là chàng, hơi xấu hổ nói, “Ta muốn đến gần chỗ ở của Thừa Hoàng nhưng đáng tiếc ở đó có quá nhiều cạm bẫy, khứu giác của dược nhân rất nhạy bén, chưa vào trong điện đã bị phát hiện nên không thể không rút lui.”
Chàng khẽ mỉm cười, giữa mi tâm tràn ngập vẻ trào phúng, “Nàng còn biết tránh cơ đấy, ta thấy ngay cả ba Đại hộ pháp cũng không ngăn được nàng.”
Chàng luôn chua ngoa như vậy, nàng khẽ chớp mi, “Bất kể chàng đến đây để làm gì thì cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này rất đáng sợ.
Ta sẽ nghĩ biện pháp đưa chàng ra ngoài, đừng hỏi ta chuyện gì nữa….
cứ xem như xưa nay chúng ta chưa từng quen biết.”
Tả Khanh Từ trầm mặc một lúc, vẻ châm chọc biến mất, chàng khẽ hôn lên mi mắt nàng.
Tô Vân Lạc định đẩy chàng ra nhưng không hiểu sao lại không còn sức lực, đan điền của nàng rỗng tuếch, tay chân rã rời.
“Nàng nói không sai, có lẽ như thế này là tốt nhất.” Chàng ôm nàng vào lòng, hơi thở trở nên dịu dàng ấm áp, “Nhưng ta không nỡ, dù sao nàng cũng không cần cái mạng này, vậy thì cho ta nhé?”
Nàng không có tâm trí nghe xem chàng đang nói gì, cơ thể kỳ lạ khiến nàng mê man hoảng loạn, những đoạn ký ức lướt qua như tia sáng, thỉnh thoảng có vài điểm đáng ngờ nàng chưa từng nghĩ nhiều bỗng xuất hiện, “Chàng… chàng dùng cái gì… chàng…”
“Nàng muốn hỏi ta đã làm gì hay là thân phận thật sự của ta?” Chàng ôm nàng, dường như không để tâm, “Ở chung lâu như vậy mà Vân Lạc không hề nghi ngờ ta, rốt cuộc là nàng quá yên tâm về ta hay là từ trước đến nay nàng chưa từng để ý?”
Càng lúc nàng càng cảm thấy bất an, dùng hết sức lực mới có thể nghiêng đầu.
“Thứ ta thông thạo nhất không phải trị bệnh, ngoài là công tử phủ Tĩnh An Hầu thì ta còn có một thân phận khác.” Vẫn là gương mặt tuấn tú vô song quen thuộc, giọng nói dịu dàng giống như một con chim nhỏ yếu ớt đang hoảng sợ, “Nhiều năm trước, có người gọi ta là Hoàng Tuyền Dẫn.”
Người nàng bỗng trở nên lạnh buốt, trong đầu toàn là những tiếng nổ vang hỗn loạn.
Mặc dù cái tên này đã không xuất hiện trong chốn giang hồ suốt một thời gian dài, nó biến mất đã lâu nhưng vẫn như bóng ma in dấu vào lòng người, trở thành một truyền kỳ quỷ dị.
Trước kia trong chốn võ lâm dù là ai có danh tiếng hung ác nhất cũng không thể vượt qua Hoàng Tuyền Dẫn.
Đó là một đoạn thời gian giang hồ lưu truyền rất nhiều chuyện quỷ dị, nhiều cao thủ võ lâm có tiếng tăm lẫy lừng chết liên tục, tình trạng xác chết rất kỳ dị.
Xích Nhãn Ma Giao nổi danh nhất thời đó chết ly kỳ trong phòng ngủ, máu chảy đầy đất, chưởng môn phái Tử Thần ngông cuồng tự đại nổi điên chém chết vô số đệ tử rồi tự chém mình bị thương.
Bát Tí La Hán cầm đầu nhóm hải tặc gây họa suốt bao năm nhảy khỏi thuyền ở trước mặt mọi người, tự dìm mình chết đuối, gần trăm tâm phúc trên thuyền không ai còn sống sót.
.
.
Những người này chết chết vô cùng kỳ lạ, kẻ may mắn còn sống sót thì người bị dọa đến phát điên, người tâm thần hoảng loạn, không thể kể ra đầu mói gì, đến mức trên giang hồ có danh xưng Hoàng Tuyền Dẫn nhưng khó mà nói rõ được hắn là người như thế nào, không ai có thể kể ra xuất thân của hắn, nhưng tất cả đều công nhận đây là nhân vật nguy hiểm nhất trong chốn võ lâm.
Tô Vân Lạc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày mình gặp phải ma đầu trong truyền thuyết, “Không thể nào… chàng đâu biết võ công…”
“Ai nói với nàng Hoàng Tuyền Dẫn biết võ công?” Tả Khanh Từ khẽ cong môi, mỉm cười hờ hững vô tình, “Ta chỉ dùng độc giết người.”
Nàng im lặng, làn da nổi lên một lớp gai ốc.
“Tim của nàng đập rất nhanh, ta đáng sợ thế sao?” Chàng nhìn nàng đầy thú vị, đầu ngón tay ấm áp ấn vào ngực nàng, ngón tay thon dài đẹp tựa ngọc.
Nàng đã từng tham luyến cái vuốt ve của đôi tay này, nhưng lúc này lồng ngực như bị vật nặng ngàn cân đè ép, nàng vô thức liếc nhìn Khước Tà Châu.
Tả Khanh Từ khẽ nhướng mày, “Không sai, nàng có bảo vật hộ thân nhưng nếu ta muốn hạ độc thì nó không phòng được.”
Thưởng thức vẻ hoảng loạn của nàng một lúc, chàng khẽ mỉm cười, “Chúng ta làm một cuộc giao dịch mà nàng quen thuộc nhất nhé?”
Không đợi nàng trả lời, gương mặt tuấn tú của Tả Khanh Từ đã chậm rãi cúi xuống, đến khi trán kề trán, chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp giao thoa, từng chữ từng chữ đều nhẹ nhàng tràn ngập mê hoặc, “Ta lấy Tích Lan Tinh giúp nàng, nàng nhổ hắn ra khỏi lòng mình, từ đây về sau chỉ thuộc về ta, không còn liên quan đến hắn nữa.”
Sau khi Nạp Hương tỉnh lại, công tử Trung Nguyên đã ra khỏi phòng từ lâu, chuyện xảy ra đêm qua giống như một giấc mơ, nàng không nhớ rõ chuyện gì, trong đầu chỉ còn sót lại cảm giác vừa mừng vừa sợ mơ hồ.
Nàng không biết lần gặp gỡ này là phúc hay họa, không nhịn được thấp thỏm một lúc lâu.
Đi xuống lầu, Nạp Hương nhìn lướt qua sân, thấy dưới gốc hoa tiêu có một cái giếng nước, bên cạnh giếng có một bóng dáng quen thuộc đang đứng, là Di Hương, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến đó.
Di Hương như đi vào cõi thần tiên, rất hiếm khi thấy nàng ấy ngẩn ngơ như vậy, đến mức nàng cảm thấy đây không giống Di Hương ngày thường.
Di Hương bị nàng nhìn một lúc, đến khi bị nàng ấy nhìn lại không hiểu sao nàng lại cúi đầu.
Nạp Hương hơi chột dạ, Di Hương vốn là người được chọn nhưng cuối cùng nàng lại hầu ngủ, nàng không biết Di Hương có vì vậy mà tức giận hay không, dù sao ngay cả Thánh nữ cũng động lòng với vị công tử kia tuấn tú vô song kia.
“Di Hương.” Nạp Hương cố giữ vững vẻ bình tĩnh, nhìn con thỏ rừng có màu lông không đồng nhất và một nửa con hoẵng ở cạnh chân Di Hương, hỏi, “Muội đang làm gì thế? Con thỏ này ở đâu ra?”
Thấy đối phương ra dấu tay, Nạp Hương nghi ngờ mở to mắt, “Vị công tử kia bảo muội nướng thịt thỏ?”
Ở trong giáo, nô lệ không được phép tự tiện nhóm lửa, hiển nhiên khách quý không nằm trong số này.
Các nàng đã bị đưa đến đây thì đã thành nô bộc của mấy người Trung Nguyên này, tất nhiên phải làm việc theo sự sai bảo của họ.
Nạp Hương cảm thấy nhàm chán, ngồi xổm một bên nhìn Di Hương lột da, rửa sạch thịt thỏ và hoẵng rồi xoa nước quả dại khắp người con thỏ, sau đó nàng dọn dẹp lò sưởi, dùng củi gỗ lê bổ mỏng để nhóm lửa bắt đầu nướng, đến khi mùi hương tỏa ra, Nạp Hương đã thèm đến mức chảy nước miếng, nàng không biết hóa ra thịt nướng lại có sức quyến rũ như vậy, “Sao thơm thế? Dù sao cũng phải nếm thử thử trước, muội xé một miếng để tỷ thử trước.”
Di Hương hơi do dự, có tiếng động từ trong sân truyền đến, công tử Trung Nguyên đã dẫn theo người hầu quay lại, chàng nhìn thoáng qua chỗ bọn họ, bỏ lại một câu dặn dò rồi đi lên lầu, “Người câm đưa thịt nướng lên, người khác thì nướng thịt hoẵng, mấy người các ngươi chia nhau ăn.”
Di Hương bất đắc dĩ liếc nhìn Nạp Hương rồi rót một bình nước hoa quả sau đó lấy thịt thỏ đã nướng chín bưng lên lầu.
Nạp Hương đợi một lúc lâu mà Di Hương vẫn chưa đi xuống, nàng chỉ đành hậm hực nướng con hoẵng còn lại rồi chia ra ăn chung với mấy người hầu vô vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...