Cơn sóng gió nhỏ giữa cặp tình nhân cũng chỉ là một trong vô số lần cãi nhau, bất kể là A Lan Đóa, Xích Bạt hay là Chu Yếm đều không để trong lòng nhưng đối với A Lặc thì đây không khác gì tin tức sét đánh.
Hắn nghe thấy tin tức từ chỗ nô lệ khác liền vội vàng chạy đến phòng ngủ của Nạp Hương tìm đi tìm lại, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Nghĩ đến giai nhân trong tim biến thành người bị hộ pháp ở trên cao độc chiếm, A Lặc hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, hắn đứng sững người trong sân một lúc, tâm trạng tệ đến cực điểm, phát hiện thiếu nữ câm đứng ở cửa phòng, hắn liền mắng chửi, “Vì sao không phải là ngươi? Vì sao Nạp Hương lại xinh đẹp như vậy còn ngươi thì xấu thế này, nếu người Xích Bạt đại nhân vừa mắt là ngươi thì tốt rồi!”
Đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu nữ câm lặng lẽ nhìn hắn, bất kể hắn có chửi rủa lăng mạ thế nào thì từ đầu đến cuối nàng cũng chẳng có một chút phản ứng nào, A Lặc nghi ngờ đối phương không chỉ bị câm mà còn bị điếc.
Hai nữ nô đi từ ngoài viện vào, liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ lại rồi quay sang hỏi thiếu nữ câm, “Ngươi là Di Hương?”
Thiếu nữ câm khẽ gật đầu, nữ nô nói, “Huyết hầu Nạp Hương sai chúng ta dẫn ngươi đến, nàng bảo ngươi thu dọn đồ đạc.”
A Lặc ngạc nhiên kích động, “Nạp Hương sai các ngươi tới? Nàng ấy ở đâu?”
Nữ nô lạnh lùng, bị truy hỏi thì mất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn trả lời hắn, “Nạp Hương được Xích Bạt đại nhân sủng hạnh, bây giờ đã trở thành Huyết hầu, đương nhiên nàng ấy sẽ không lại ở đây nữa.”
A Lặc ngây người, hắn lắp bắp nói, “Đưa ta đến gặp nàng ấy, chúng ta là người cùng thôn.”
Mặc dù A Lặc hơi thất lễ nhưng nể tình hắn và Huyết hầu mới nhậm chức có tình cảm đồng hương, cuối cùng chúng nữ nô cũng đồng ý.
Gặp lại Nạp Hương, A Lặc gần như không nhận ra nàng, chỉ có hai ba ngày mà thôn nữ bình thường đã thay da đổi thịt.
Nạp Hương chuyển đến phía sau điện đá nơi Xích Bạt ở, được phân cho một gian nhà trúc độc lập, khi bị truyền gọi thì nàng có thể hầu hạ ngay lập tức.
Mái tóc dài của nàng được búi lên cao, quanh búi tóc cài hoa tươi làm trang sức, tôn lên gương mặt trắng muốt mịn màng, cổ đeo vòng bạc lấp lánh, sơn móng tay mười ngón, nàng giống như một bông hoa đang nở rộ, xinh đẹp vô ngần.
A Lặc há hốc miệng, ngỡ ngàng nhìn Nạp Hương thản nhiên sai bảo nữ nô, nàng không còn là người hèn mọn phải phục tùng người khác nữa.
“Cám ơn ngươi đã đưa Di Hương tới.” Nạp Hương gửi lời cám ơn A Lặc, có lẽ do ngại nhiều người đang ở đây nên nàng hơi xa cách.
A Lặc bỗng cảm thấy chán nản, “Nạp Hương, muội ổn chứ?”
Nạp Hương hé nở một nụ cười, “Xích Bạt đại nhân đối xử với ta rất tốt.”
A Lặc ngây ngốc một lúc lâu, lại hỏi vài câu linh tinh, những chuyện khác hắn không nói nên lời đành ủ rũ rời đi.
Nạp Hương sắp xếp Di Hương ở trong phòng của mình rồi cho nữ nô hầu hạ lui ra ngoài, trái tim lo sợ không yên cuối cùng cũng bình yên đôi chút.
Xích Bạt không chút thương xót làm nàng đau đớn, hắn đối xử với nàng thô lỗ tùy ý nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng tấm thân này nịnh nọt lấy lòng chúa tể nắm giữ vận mệnh của mình.
Nàng ngoan ngoãn lấy lòng đổi được ban thưởng hào phóng và sủng ái.
Nạp Hương nhìn thấy rõ sự ghen ghét trong đôi mắt của những nô lệ khác nhưng không có ai biết nàng sợ hãi và bối rối thế nào, chỉ có lúc này, nàng vuốt chải mái tóc dài của thiếu nữ câm mới thật sự thả lỏng.
Di Hương ngay cả quá khứ cũng quên đi yếu đuối hơn cũng hèn mọn hơn nàng, hơn nữa muội ấy cũng không đẹp, phải dựa vào nàng mới sống được, đủ để khiến nàng yên tâm trò chuyện vài lời riêng tư, Di Hương im lặng lắng nghe, bỗng chỉ chỉ hình xăm trên vai nàng.
Nạp Hương biết nàng ấy đang ngạc nhiên, nàng tháo vải quấn ngực xuống, một con Thần thú rực rỡ quỷ dị chiếm cứ làn da mềm mại nhẵn mịn của nàng, nó uốn lượn từ vai xuống cánh tay, thậm chí còn leo lên cả bầu ngực mịn màng, Nạp Hương yêu quý mơn trớn cơ thể mình, “Xích Bạt đại nhân thích hình xăm, những nữ nhân được ngài ấy sủng hạnh đều có.”
Nhìn khẩu hình của thiếu nữ câm, Nạp Hương tiếc nuối thở dài, “Lúc xăm rất đau nhưng không thể động đậy, thợ xăm rất xấu tính, may mà tỷ chịu đựng qua được.”
Mặc lại quần áo, Nạp Hương dặn dò nàng vài câu, “Trong giáo có nhiều quy củ, bây giờ muội không cần làm việc vất vả nữa, quần áo cơm nước khắc có người đưa đến, muội không nói được, không nên đi lung tung trong điện để tránh phạm lỗi.”
Di Hương gật đầu như thường lệ, Nạp Hương rút một đóa hoa ra cài lên tai nàng như trâm cài tóc, hài lòng cười rộ lên.
Mồ hôi nhỏ giọt trên sống lưng màu đồng, đường cong mạnh mẽ của Xích Bạt tràn ngập sức mạnh, hình xăm mãnh thú trên lưng như muốn nhảy lên, ngay cả quần áo hắn cũng không cởi, bộc phát dục vọng ở giữa rừng rậm hoang dã.
Đây vốn là một cuộc đi săn tùy hứng, đột nhiên Xích Bạt nổi hứng sủng ái nữ nô mới giữa màn trời chiếu đất, không kiêng kị gì hết.
Nạp Hương nằm trên cành cây, thân thể mềm mại cố gắng hùa theo hết lòng khiến dục vọng của Xích Bạt càng nồng cháy hơn, đột nhiên hắn ngừng lại.
Một người trùm vải thô đi từ ngoài bìa rừng đến gần, càng lúc càng hiện rõ vẻ quỷ dị, da của người ấy có màu trắng xám kỳ lạ, bước đi cứng nhắc giống như một con rối bị điều khiển vô hình.
Chờ đến khi thấy rõ mặt của đối phương, Nạp Hương không kìm nén được cơn hoảng sợ hét toáng lên.
Chỉ thấy người kia có vẻ mặt đờ đẫn, khóe mắt nứt toác nhưng không thấy máu chảy ra, cơ mặt cứng ngắc chưa bị thối rữa hoàn toàn, trông không hề giống người sống.
Đáng sợ hơn là cái xác sống này có thể mở miệng, nói ra từng chữ cứng ngắc, “Đại – Thừa – Hoàng – mời – ngài – đến – Thần – Điện – bàn – chuyện.”
Đương nhiên Xích Bạt cũng nhìn thấy người này, bị quấy rầy mất hết hứng thú, hắn khó chịu mắng một câu rồi chỉnh lại quần áo sau đó cưỡi lên ngựa lưng.
Gương mặt xinh đẹp của Nạp Hương biến sắc, “Đại nhân…”
Xích Bạt nổi nóng, giọng nói có phần mất kiên nhẫn, “Đây là dược nhân do Thừa Hoàng đại nhân chế tạo ra, nó sẽ không làm gì ngươi hết.
Ta đi bàn chuyện, ngươi tự quay về đi.”
Hắn vung roi rời đi chẳng hề lưu luyến, Nạp Hương đang trần truồng, bên cạnh lại là một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, gió núi thổi qua khiến nàng rùng mình, mắt thấy dược nhân này quay đầu nhìn sang mình, đôi mắt trống rỗng chảy xuống một vệt máu, nàng sợ hãi hét lên, ôm vào quần áo vội vàng chạy ra khỏi rừng vắng.
Rừng cây cách điện đá của Xích Bạt rất xa, Nạp Hương chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, búi tóc cũng bung ra, hai chân đau nhức như sắp gãy mới về đến chỗ ở của mình.
Nàng kiệt sức ngồi nghỉ dưới hiên nhà một lúc, bỗng nghe thấy hai nữ nô nói chuyện với nhau ở chỗ rẽ.
Một nữ nô có tuổi khá lớn nói, “… Không ưa cái dáng vẻ hèn mọn kia, Xích Bạt đại nhân ham mới mẻ nên chơi mấy ngày mà nàng ta đã đắc chí, cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì!”
Một nữ nô trẻ tuổi khác nói, “Không phải Xích Bạt hộ pháp luôn yêu mến Thánh nữ à? Sao lại bị ả ta dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ?”
Hiển nhiên nữ nô lớn tuổi biết nhiều chuyện hơn, “Đại nhân có sức quyến rũ vô tận, thường xuyên chọc Thánh nữ ghen.
Nghe nói mấy ngày trước lại xảy ra cãi vã, chắc là vừa khéo bị tiện nô này quyến rũ.”
Nữ nô trẻ tuổi giật mình, “Nói vậy thì xem ra nàng ta vênh váo không được mấy ngày, chờ Thánh nữ đổi ý thì đâu còn cơ hội cho ả ta nữa.”
Nữ nô lớn tuổi “chậc” một tiếng, “Cũng không hẳn, kỳ thật thân mật với Xích Bạt đại nhân chẳng khác nào đắc tội với Thánh nữ, ả ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, nói không chừng lúc nào đó bị ném vào ao cổ.”
Nữ nô trẻ tuổi cười trên nỗi đau của người khác, “Ả đúng là ngu ngốc, nếu ta là ả thì đến ngủ cũng không dám, làm sao mà vui vẻ nổi.”
Nữ nô lớn tuổi chế nhạo, “Nàng ta còn đưa muội muội câm đến ở chung với mình, hai tỷ muội định cùng nhau quyến rũ đại nhân mà không nhìn xem con câm đó đen nhẻm như thế, sao đại nhân vừa mắt nó được.”
Nghe thấy lời nói ác độc, Nạp Hương như rơi vào hầm băng, từng cơn sợ hãi kéo đến.
Nàng cho rằng mình may mắn khi được sủng ái, những Huyết hầu cũ khi xưa hung hăng vênh váo cũng chuyển sang khúm núm cung kính với mình, ai ngờ lại âm thầm ác miệng sau lưng nàng.
Nàng vô cùng hoảng sợ, người run rẩy suýt nữa đứng không vững, Thần giáo lớn như vậy nhưng đâu đâu cũng là những gương mặt tràn ngập ác ý.
Nạp Hương chống đỡ thân thể lảo đảo sắp ngã, ép buộc mình đi tìm Di Hương, dù Di Hương cũng chẳng khác gì nàng nhưng đó là người duy nhất có thể khiến nàng cảm thấy an tâm trong Thần giáo đáng sợ này.
Nhưng giờ Di Hương không ở đây, căn phòng trống rỗng giống như một đòn trí mạng khiến Nạp Hương sụp đổ triệt để.
Nàng suy sụp kêu gào trong phòng, lao ra tìm hai nô lệ đi ngang qua hỏi thăm nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời có ích nào.
Nàng trở nên điên cuồng, hung hăng bạt tai nô lệ, trút hết sự sợ hãi và phẫn nộ ra ngoài như một người điên.
Hai nữ nô kia nào dám phản kháng, Nạp Hương thấy mặt đối phương đỏ bừng sưng vù lên, khóc thút thít, sợ hãi cầu xin thương xót thì trong lòng bỗng tràn ra một niềm vui ác độc.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ, bị người khác châm biếm và lạnh lùng chế giễu khiến Nạp Hương mất hết lý trí, nàng cầm roi sắt lên quất liên tục, nàng phải dùng máu của hai người này rửa sạch những sỉ nhục mình phải chịu đựng.
Bỗng có người ôm lấy nàng rồi giật mất roi sắt, hai cánh tay mềm mại hơi đen này là của thiếu nữ câm mà Nạp Hương quen thuộc, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh chưa từng có, nàng không thể giãy ra được.
Có lẽ là Di Hương ra hiệu gì đó, hai nô lệ bị đánh vội vàng chạy đi.
Nạp Hương bị đẩy vào trong phòng nhưng cảm xúc vẫn không ổn định như cũ, nàng không cam lòng mắng mỏ và cấu xé như thể mọi thứ trên đời này đều là kẻ địch của mình.
Nhưng mặc kệ nàng đấm đá cắn, thậm chí véo cánh tay Di Hương đỏ lừ thì thiếu nữ câm vẫn không phát ra thanh âm, chỉ im lặng ôm nàng.
Nạp Hương nàng bật khóc nức nở, đôi mắt xinh đẹp sưng vù, dần kiệt sức vì gào khóc quấy phá liên tục.
Nàng lại trở thành một thôn nữ sợ hãi, nghẹn ngào bộc bạch đứng quãng mọi chuyện với Di Hương.
“Di Hương, tỷ rất sợ hãi, Xích Bạt đại nhân vốn không thích tỷ, chờ đến khi ngài ấy chán sẽ ném tỷ cho rắn ăn.”
“Bọn họ đều chế giễu tỷ, chờ xem lúc nào thì tỷ chết.”
“Chân của tỷ đau quá, tỷ đã đi bộ rất lâu, ngài ấy bỏ tỷ lại với xác chết đáng sợ.”
“Người ngài ấy yêu là Thánh nữ, tỷ chỉ là một nô lệ, trong mắt ngài ấy tỷ không đáng một đồng.”
“Tỷ cứ tưởng ngài ấy có thích tỷ một chút nhưng hóa ra tất cả đều là giả dối, tỷ đã nằm mơ một giấc mơ buồn cười.
Di Hương, muội không hiểu được lòng tỷ lúc này.”
“Di Hương, tỷ nên làm gì bây giờ?”
Di Hương không trả lời, đôi mắt trầm lặng như hồn ma, có lẽ nàng chẳng nghe hiểu gì hết bởi ngay cả cái tên này cũng không thuộc về nàng.
Nàng chỉ vắt khăn ướt lau mặt và tay chân rồi tìm thuốc trị thương thoa vào những vết cỏ cứa trên bắp chân Nạp Hương.
Nạp Hương dựa vào người còn hèn mọn hơn cả bản thân mình, dường như được sức mạnh nào đó trấn an, tâm trạng bất an điên cuồng dần bị xua tan, chỉ còn lại vẻ uể oải tuyệt vọng, “Di Hương, tỷ rất muốn quay về thôn, chắc chắc mẹ rất nhớ tỷ, nhưng chúng ta không ra được nữa rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...